Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 1593
Cập nhật lúc: 2024-10-12 12:05:34
Lượt xem: 259
Tuệ phu nhân đứng ra 1
Người Tịch Cơ quốc híp mắt lại, nhìn Trình Loan Loan ngày càng tiến lại gần.
“Lão đại, đây là Tuệ phu nhân, chính là người lập được rất nhiều công lao ở nước Đại Vũ Tuệ phu nhân.”
“Không sai, chính là ta.”
Trình Loan Loan đứng vững tại vị trí cách bọn chúng mười mấy mét, khuôn mặt lạnh lùng.
Bàng Kiệt đang bị đặt nằm ngang trên lưng ngựa không thể tin được nghiêng đầu nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Trình Loan Loan.
Trong lúc bị Tây Nhung quốc đánh lén, gần như ngay lập tức hắn đã nhìn thấy Tuệ phu nhân trốn đi, lúc đó hắn còn nghĩ nữ tử quả nhiên là nữ tử, vào lúc gặp phải nguy nan thì luôn luôn trốn chạy, cho dù là nữ tử có cốt cách như Tuệ phu nhân cũng không phải ngoại lệ, cũng nhát gan như chuột, tham sống sợ chết…”
Thế nhưng vào lúc hắn đang phỉ nhổ Tuệ phu nhân, nàng lại quay trở lại.
Biết rõ là sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nàng vẫn đến.
Nàng trở lại nơi này làm gì?
Cứu hắn sao?
Nhưng hắn vẫn luôn gây ra rắc rối cho nàng, nàng cứu hắn làm gì chứ?
Trình Loan Loan không thể không trở lại.
Đầu tiên, chuyến đi đến Lâm Khê lần này là nàng khởi xướng, cho dù có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra nàng cũng phải phụ trách.
Thứ hai, nàng là lão sư của đám học sinh, đối mặt với nguy hiểm, thân là lão sư nàng nhất định phải là người đối mặt đầu tiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1593.html.]
Thứ ba cũng là điều quan trọng nhất, nàng có hệ thống thương thành, khi gặp nguy hiểm có thể tự cứu, nàng có năng lực tự bảo vệ mình.
“Nếu các ngươi đã có tai mắt ở trong kinh thành thì hẳn là cũng biết được ý nghĩa của ba chữ Tuệ phu nhân là gì.” Trình Loan Loan dùng ngôn ngữ của Tịch Cơ quốc nói, có vài câu không hiểu thì trực tiếp để hệ thống phiên dịch sang rồi đọc ra, “Ta có thể làm tăng sản lượng lương thực, có thể làm cho bách tính không bị đói, ta có thể giữ cho bách tính không bị chịu lạnh, ta có thể làm một quốc gia không còn phải lo nghĩ về vấn đề ăn no mặc ấm. Mà hai người các ngươi đang bắt này, mặc dù thân phận cao quý nhưng đã hai mươi tuổi vẫn chưa làm nên trò trống gì, các ngươi xác định gia tộc của bọn họ sẽ vì hai tên vô dụng này phản bội nước Đại Vũ sao?”
“Dùng ta để đổi hai người bọn họ, đây là một vụ mua bán vô cùng có lãi, Tịch Cơ quốc sẽ không lỗ.”
Thủ lĩnh người Tịch Cơ quốc cười: “Bọn ta có đầy đủ nhân lực, trực tiếp bắt ngươi là được, người trưởng thành thì không cần chọn, tất cả đều bắt hết!”
Trình Loan Loan nhấc chân, đem thanh kiếm không biết của ai đánh rơi trên mặt đất đá lên, trực tiếp gác lên cổ mình: “Xem ra thứ các ngươi muốn là một cỗ thi thể.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sắc mặt người Tịch Cơ quốc thay đổi.
Sắc mặt Bàng Kiệt cũng thay đổi theo.
Mặc dù hắn nghe không hiểu hai bên đang nói gì nhưng hắn có thể hiểu được từ ngôn ngữ cơ thể, Tuệ phu nhân là muốn lấy mạng của nàng đổi mạng của hắn và Lý Kiện.
Theo hắn biết thì chỉ có phụ mẫu thân sinh mới có thể làm được chuyện như vậy.
Tuệ phu nhân sao lại…
“Ngươi điên rồi à?” Tần vương nắm lấy cánh tay Trình Loan Loan, “Nếu ngươi rơi vào trong tay người Tịch Cơ quốc thì cho dù không c.h.ế.t cũng sẽ bị lột một lớp da, không đáng…”
“Không có gì là đáng giá hay không.” Trình Loan Loan dùng ngôn ngữ của nước Đại Vũ nói, “Ta là lão sư, có trách nhiệm phải bảo vệ học sinh, lúc này nhất định phải đứng ra. Vương gia, ngài đừng lãng phí thời gian ở nơi này, mau đi gọi viện binh, ta có thể lông tóc không tổn hao gì trở về hay không đều nhờ vào Vương gia ngài đấy.”
Tần vương sắc mặt phức tạp.
Đây là lần đầu tiên hắn phát hiện thì ra hai chữ lão sư lại nặng đến vậy, đặt ở trên người lại khiến cho người ta không có lựa chọn nào khác.
Hắn nhìn thoáng qua Trương tiên sinh đang bảo vệ hơn năm mươi học sinh ở cách đó không xa, Trương tiên sinh đã năm sáu mươi tuổi, râu ria bạc trắng, tay chân run rẩy, rõ ràng đã sợ muốn c.h.ế.t nhưng vẫn dùng bộ xương già của mình để bảo vệ an toàn cho học sinh…
Hắn hít sâu một hơi: “Ta đã phái người đi tìm viện binh, ta và Tuệ phu nhân cùng tiến cùng lùi.”
“Hai người đổi hai người.” Thủ lĩnh người Tịch Cơ quốc dùng ngôn ngữ nước Đại Vũ không lưu loát nói, nhìn về phía Tần vương, “Nếu không thì không cần bàn nữa.”