Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 1394
Cập nhật lúc: 2024-10-11 05:09:30
Lượt xem: 477
Nhà cũ Triệu gia đến tỉnh thành 2
Vân Mộng Hạ Vũ
Trình Loan Loan gật gật đầu.
Nàng vốn dự tính đến Kinh thành một chuyến, lấy cớ tham dự tiệc đầy tháng của khuê nữ Chiêu Nhi để đến Kinh thành tụ họp với người nhà.
Không có đạo lý ngàn ngày phòng giặc, nàng phải chủ động xuất kích.
Bây giờ nếu Tứ Đản có thể thi đỗ cử nhân thì việc nàng đến Kinh thành sẽ càng thêm danh chính ngôn thuận.
Phải một tháng sau mới có kết quả kỳ thi Hương, Chu tiên sinh không ở lại tỉnh thành chờ yết bảng nhưng những học trò khác đều ở lại, một là chờ kết quả, hai là tham gia các buổi hội thơ ngắm hoa do các văn nhân ở tỉnh thành tổ chức, nhân cơ hội đó mà tạo dựng một vài mối quan hệ.
Chỉ là Triệu Tứ Đản và Ngu Chiêm đều không có hứng thú gì với những buổi hội họp như vậy, hai người nhốt mình trong thư phòng, nghiêm túc chăm chỉ đọc sách viết chữ, mười mấy học trò khác vốn còn muốn ra ngoài mở mang tầm mắt nhưng thấy hai người họ chịu khó như vậy cũng không đến nỗi không biết xấu hổ mà tiếp tục ra ngoài, dứt khoát ở lại trong viện đọc sách. Nếu thật sự đọc không nổi thì liền luyện chữ vẽ tranh.
Nếu những người không biết nội tình bên ngoài nhìn thấy còn tưởng rằng đây là đêm trước khi diễn ra kỳ thi Hương.
Trình Loan Loan bảo Trình Giáp đánh xe quay về trấn Đại Hà một chuyến, thu dọn triều phục, con dấu Thục nhân tam phẩm của nàng và một số y phục ba mùa thu, đông, xuân đưa tới tỉnh thành.
Chờ sau khi bảng kết quả kỳ thi Hương được công bố, nàng sẽ mang theo hành lý đi thẳng lên phía Bắc đến Kinh thành, nàng lười quay về trấn Đại Hà.
Trình Giáp phụ trách đưa thư trở về, Trình Ất và Trình Đinh phụ trách hộ tống đến kinh thành.
Dù sao bây giờ Trình Giáp cũng đã lấy Đại Nha, là người đã thành gia lập thất, không thích hợp tiếp tục theo nàng đến Kinh thành làm việc.
Trình Ất và Trình Đinh trở về tỉnh thành vào ngày thứ ba, khi trở về còn dẫn theo một đoàn người nữa.
“Đại bá nương.” Triệu Đông Hoa xông đến như một viên đạn nhỏ: “Đã nhiều ngày nay không được gặp đại bá nương, con nhớ người muốn chết.”
Trình Loan Loan thiếu chút nữa đã bị nàng xô ngã, nha đầu này cũng đã mười một mười hai tuổi rồi, sao vẫn dũng mãnh giống như lúc còn bé vậy chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1394.html.]
Triệu Nhị Cẩu theo sau đi đến: “A gia a nãi biết được nương muốn đến Kinh thành, chuyến đi lần này ít nhất cũng phải hơn nửa năm nên cùng đến đây để tạm biệt, vừa lúc mọi người cũng chưa ai đến tỉnh thành cả nên tạm dừng việc kinh doanh vài ngày, cùng nhau đến đây chơi.”
Ở trong chiếc xe ngựa phía sau là Triệu lão đầu tử và Triệu lão thái thái, còn có Triệu Hữu Ngân, Triệu Hữu Tài, bên trong một chiếc xe ngựa khác nữa là Văn thị và Tôn thị, còn có Hạ Hoa, Thu Hoa, Nhị Vượng cũng đều đi theo đến đây.
Đôi phu phụ Triệu Đại Sơn và Ngô Tuệ Nương ở lại trông nom nhà cửa, Tào Oánh Oánh vừa mới sinh lão nhị chưa bao lâu, không cách nào đi lại mệt nhọc, còn những người khác đều đến cả.
Nhiều người như vậy cùng nhau xuống xe, cổng chính của viện thoáng chốc trở nên náo nhiệt.
Trình Loan Loan lại có cảm giác được về lại trấn Đại Hà, cảm giác này vô cùng tốt đẹp.
“Mọi người đi cả quãng đường chắc cũng mệt mỏi rồi, mau vào đi.” Trình Loan Loan nở nụ cười: “Ở tỉnh thành có rất nhiều chỗ thú vị, mọi người nghỉ ngơi một đêm, sáng mai ta sẽ dẫn mọi người ra ngoài chơi thật vui vẻ.”
Nàng đến đây lâu như vậy rồi nhưng không phải ở nhà thì cũng là tham gia yến tiệc chính thức, còn chưa từng ra ngoài chơi đâu.
Trên mặt đôi phu phụ Triệu lão thái thái chứa đầy ý cười: “Chơi hay không chơi đều là thứ yếu. Tứ Đản đâu? Mau bảo hắn ra đây. Ta nghe Chu tiên sinh nói lần này Tứ Đản chắc chắn có thể thi đỗ cử nhân. Chao ôi, lão Triệu gia chúng ta xem như cũng có người trí thức rồi.”
Triệu Tứ Đản nghe tiếng náo nhiệt, lập tức đi ra khỏi thư phòng. Vừa mới đi ra đã bị Triệu Hữu Ngân và Triệu Hữu Tài nhấc lên: “Tiểu tử con thật lợi hại, tăng thể diện cho cha con rồi, trên mặt nhị thúc tam thúc con cũng được dính chút vinh quang.”
“Nhị thúc, tam thúc, mau thả con xuống.” Triệu Tứ Đản giãy dụa nói: “Con đã mười bốn rồi, không phải bốn tuổi, sao còn có thể chơi tung hứng chứ.”
“Chờ sau này cháu có tiền đồ, lấy một tức phụ kinh thành.” Triệu lão đầu tử rít một hơi thuốc lá: “Đến lúc đó, cả lão Triệu gia chúng ta được hưởng vinh quang của cháu, đến kinh thành uống rượu mừng, ngẫm lại thật vẻ vang.”
Triệu Tứ Đản ho khan hai tiếng: “Cháu mới không lấy tức phụ kinh thành đâu, không quen.”
Trình Loan Loan nhạy bén cảm giác được gì đó, tò mò truy hỏi: “Vậy con muốn lấy ai.”
“Không ai cả.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Tứ Đản đỏ lên: “A gia, a nãi, hai người khát không, cháu đi rót trà cho hai người....”
Trình Loan Loan không nhịn nổi, nở nụ cười.
Xem ra đại sự cả đời của Tứ Đản không cần lão mẫu thân nàng quan tâm nữa, chỉ không biết bây giờ Tam Ngưu đã có người trong lòng hay chưa.