Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 1282
Cập nhật lúc: 2024-10-10 06:27:01
Lượt xem: 411
Sư gia lập tức rót một ly nước trắng và một ly trà đưa lên
Trình Loan Loan uống một ngụm trà, còn chưa nói rõ ý đồ mình đến đây thì Ngụy huyện lệnh đã mở miệng nói: “Chuyện ở thành Nam Dương hạ quan đã nghe nói tới, lần này Tuệ Cung nhân tới đó không những có thể trợ giúp nạn dân ở Nam Dương vượt qua cửa ải khó khăn mà còn có thể giúp cho kênh đào của trấn Đại Hà sớm ngày hoàn công, nếu là hạ quan dấn thân vào đó thì căn bản là không có khả năng nghĩ ra biện pháp đẹp cả đôi đường như thế này, những điểm mà hạ quan cần phải học tập thêm thật sự còn rất nhiều.”
“Ngụy đại nhân còn trẻ, ở vị trí hiện tại rèn luyện mấy năm thì tự nhiên sẽ trưởng thành.” Trình Loan Loan cười nói: “Tuổi trẻ chính là tiền vốn lớn nhất của một người, bởi vì còn có một khoảng thời gian rất dài để không ngừng học tập, việc xây dựng kênh đào giao cho Ngụy huyện lệnh phụ trách thì ta rất yên tâm.”
“Tuệ Cung nhân quá khen.” Ngụy huyện lệnh chắp tay, sau đó lấy bản đồ kênh đào ra: “Đây là hạ quan nhờ người vẽ lại sơ đồ của kênh đào, Tuệ Cung nhân nhìn xem có cần phải cải tiến ở điểm nào không?”
Trình Loan Loan nhận lấy rồi quan sát kỹ càng, bởi vì lúc trước do nhân lực và tài chính bị giới hạn nên chiều dài của kênh đào cũng hữu hạn, từ phía bắc của trấn Đại Hà thẳng tới huyện Hà Khẩu, bất kể địa phương nào có thể tới của huyện Hà Khẩu thì từ trấn Đại Hà đều có thể đi thẳng tới đó, trừ nơi này ra thì hướng nam sẽ nối liền với các địa phương ở Thanh Châu, về sau đi đến phương nam cũng sẽ thuận tiện hơn một chút, chẳng qua là mới chỉ khai thác hai kênh đào mà dự toán kinh phí cũng đã cao đến dọa người, ít nhất là năm vạn lượng bạc.
“Lúc trước tính toán sẽ khởi công vào mùa thu đông, tuyển dụng khoảng tám ngàn lao dịch, kỳ hạn công trình ba tháng, nhưng hiện tại đã có nhiều người hơn nên kỳ hạn công trình cũng có thể ngắn lại một chút, cho nên ta cảm thấy còn có thể khai thác thêm một kênh đào nữa.” Ngón tay Trình Loan Loan dừng ở Dương Châu nằm ở phía đông: “Nơi này là toàn bộ khu vực Giang Nam giàu có trù phú nhất Đại Vũ, nếu có thể đả thông con đường này thì trấn Đại Hà mới có thể thật sự trở thành trung tâm thương nghiệp.”
Ngụy huyện lệnh hít hà một hơi: “Ý tưởng của Tuệ Cung nhân quả thật là rất tốt, nhưng từ trấn Đại Hà đến Dương Châu có lộ trình lên tới vài trăm dặm, ít nhất dự toán phải thêm mười vạn lượng, cho dù là các thương nhân khẳng khái góp bạc thì cũng không thể đạt đến con số này được.”
Bản chất hai tuyến kênh đào đã yêu cầu ít nhất năm vạn lượng bạc, thêm một tuyến thứ ba thì con số đã lên tới mười lăm vạn lượng, đây là một số bạc vô cùng khổng lồ.
Trình Loan Loan cũng biết số bạc này rất nhiều, nếu quy ra đơn vị tiền tệ của hiện đại thì đã tương đương với con số một ngàn vạn, đây là đặt dưới tình huống giá nhân công ở thời cổ đại rất thấp.
Nhưng nếu muốn làm chuyện lớn thì phải làm cho tốt chuyện này, về sau chưa chắc sẽ có cơ hội tốt như thế này.
Nàng chầm chậm nói: “Toàn bộ công trình chia làm ba giai đoạn, bạc góp được từ thương nhân dùng để xây dựng giai đoạn một và giai đoạn hai, nếu không đủ thì ta sẽ bổ sung thêm, đến giai đoạn ba thì… Yên tâm, nhất định sẽ có biện pháp.”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1282.html.]
Ngụy huyện lệnh cắn cắn môi, cũng không biết nên nói cái gì.
Hắn chỉ là một quan Thất phẩm hèn mọn mới nhậm chức, rất nhiều chuyện không hiểu, vẫn nên ngoan ngoãn đi theo Tuệ Cung nhân thôi.
Hắn mở miệng nói: “Vậy hạ quan sẽ làm bố cáo kêu gọi quyên góp, xin Tuệ Cung nhân chờ cho một lát.”
Hắn vội sai người chuẩn bị giấy mực rồi nghiêm túc viết, sau thời gian một chén trà nhỏ thì bố cáo kêu gọi quyên góp cũng đã viết xong.
Trình Loan Loan kiểm tra lại một lần thì thấy không có vấn đề gì, nàng để Ngụy huyện lệnh viết thêm một bản để mang về trấn Đại Hà cho Thiết Trụ dán lên.
Chỗ dán thông báo của trấn Đại Hà đã được tu sửa, trấn trên có chuyện gì thì đều sẽ dán lên chỗ này, bố cáo vừa được dán lên thì đã có không ít người vây lại xem.
“Xây kênh đào?”
“Kêu gọi quyên góp?”
“Trấn Đại Hà muốn xây kênh đào? Cái này cần bao nhiêu bạc, lại cần bao nhiêu nhân lực?”
“Nếu kênh đào này được khai thông thì trấn Đại Hà chúng ta không phải cũng sẽ trở nên phồn hoa như huyện Hà Khẩu sao.”
“Kiến thức của ngươi quá hạn hẹp, nếu kênh đào này được vận hành thì trấn Đại Hà sẽ lập tức vượt xa huyện Hà Khẩu, vượt xa các châu huyện khác, trở thành bến tàu đệ nhất của tỉnh Vân!”
“Ái chà, ngầu như vậy sao, ta đây quyên hai lượng bạc đi!”
“…”