Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 1242
Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:14:19
Lượt xem: 549
Năm nay là nhất định phải mở rộng trồng trên cả nước, Đại Sơn thân là Chưởng Miên Lệnh Sử, trọng trách trên người cũng không phải nặng bình thường, từ mùa thu đã bắt đầu thu thập hạt bông ở các thôn các hộ, mỗi ngày không có thời gian rảnh rỗi.
"Áo lót trong làm bằng bông vải của Tuệ Cung Nhân bán vô cùng chạy.” Mặt mày thương nhân này vô cùng hớn hở nói: “Lần này ta tới lại muốn mua thêm hai vạn chiếc nữa.”
Trình Loan Loan gật đầu, chi tiết cụ thể để Ngôn chưởng qũy đi đàm phán.
Năm nay, thu mua tổng cộng hai ba trăm vạn cân bông vải, trong đó có một trăm năm mươi vạn cân bông vải làm áo lót trong, hơn một trăm vạn bộ y phục nghe có vẻ nhiều nhưng nhiều thương nhân đến đây lấy hàng nha vậy, ít nhất đều lấy năm ngàn kiện, còn chưa đến tháng mười hai mà tất cả áo lót trong bằng bông vải đã bị tranh mua hết, Trình Loan Loan và phường thêu Tào thị kiếm lời được đầy túi.
Sau khi chế tác toàn bộ áo trong bằng bông vải xong, phường thêu bắt đầu gia công chăn bông dày và y phục mùa đông, đây là vật tư quân nhu dự định gửi đến kinh thành.
Mùa đông phương bắc lạnh giá, nếu có chiến sự, triều đình sẽ cấp vật tư chống lạnh cho quân đội, nhưng trú quân ở kinh thành trên cơ bản rất ít tham chiến, những tiểu binh trong quân phần lớn là nhà cùng khổ, toàn dựa vào một thân chính khí vượt qua mùa đông.
Nàng quyên tặng đồ chống lạnh, thứ nhất là vì hoàng đế đã hào phóng ban thưởng rất nhiều thứ cho nàng, nàng đương nhiên cũng không thể keo kiệt, thứ hai, nàng muốn tạo dựng thanh danh cho mình, đi đến chức Cung Nhân tứ phẩm này, nàng đã không còn cách nào khiêm tốn được nữa, nếu không thể khiêm tốn, vậy thì cố gắng đi lên thôi.
Chỉ có khi ngươi đi đến một vị trí đủ cao, chỉ khi ngươi có đủ giá trị lớn, ngươi mới vĩnh viễn sẽ không bị người khác đạp xuống ngựa.
Trình Loan Loan đội gió lạnh đi một chuyến Hồ Châu, đi gặp Tri phủ Hồ Châu Chúc đại nhân.
Chúc tri phủ đang thẩm án, thấy Trình Loan Loan đến, nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ thẩm án, sau khi thẩm xong lập tức đi tới sảnh bên.
“Tham kiến Chúc đại nhân.” Trình Loan Loan đứng lên hành lễ, mặc dù nàng cũng là quan tứ phẩm nhưng tứ phẩm của phụ nhân khác hoàn toàn với tứ phẩm của nam tử, nên hành lễ vẫn phải đến hành lễ.
Nàng cười nói: “Đột nhiên đến thăm, không có quấy rầy đến công việc của đại nhân chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1242.html.]
“Lúc nào Tuệ Cung Nhân tới cũng được, chỉ cần nhìn thấy Tuệ Cung Nhân đến, luôn cảm thấy có chuyện tốt sắp xảy ra.” Chúc tri phủ cười ha hả nói: “Ngồi đi ngồi đi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn ở vị trí tri phủ này cũng đã nhiều năm, mặc dù chỉ có một chút chiến tích như vậy nhưng kỳ thật cũng không liên quan gì đến hắn cho lắm, cho nên hắn không có khả năng thăng quan, hắn cũng muốn học hỏi Tuệ Cung Nhân, lúc nào cũng có thể tạo ra động tĩnh lớn, thế nhưng hắn không có loại bản lĩnh này.
“Năm nay ta thu mua rất nhiều bông vải, trong đó một phần làm thành y phục, chăn bông quân dụng mùa đông, dự định lấy danh nghĩa Hồ Châu hiến cho triều đình." Nàng cười mở miệng nói: "Từ Hồ Châu đến kinh thành quá xa, hộ tống nhiều vật tư như vậy e rằng phải mất một tháng, nguy hiểm trên đường quá lớn, còn xin Chúc đại nhân sắp xếp thật kỹ một chút."
Chúc tri phủ mang vẻ mặt không thể tin được.
Thật ra hắn vẫn luôn âm thầm chú ý tới tình huống của Tuệ Cung Nhân, nghe nói Tuệ Cung Nhân từng giúp triều đình thí nghiệm giống mới do ngoại quốc tiến cống, ngoại trừ chuyện này, toàn bộ thời gian đều dùng cho việc làm ăn, các loại làm ăn đều phát triển toàn diện, đặc biệt là vào mùa đông, đồ lót trong bằng bông vải bán rất chạy, rất nhiều thương nhân muốn nhập hàng cũng không có cửa…Rõ ràng có thể dùng bông vải kiếm nhiều tiền hơn nhưng Tuệ Cung Nhân lại muốn quyên tặng cho triều đình?
Cho nên, nguyên nhân hắn vẫn luôn không tạo ra chiến tích là bởi vì cách cục của hắn quá nhỏ sao?
Thấy hắn không nói lời nào, Trình Loan Loan không khỏi dò hỏi: “Chúc đại nhân là có cố kỵ cái gì sao?”
“Không không không, ta chỉ cảm thán Tuệ Cung Nhân vậy mà hào phóng tới vậy.” Chúc tri phủ mở miệng nói: “Xin hỏi tổng cộng có bao nhiêu vật tư?”
Nàng trả lời: “Ta đã hỏi thăm qua, quân nhân đóng giữ kinh thành tổng cộng hơn ba vạn người, cho nên ta chuẩn bị chăn bông sáu cân và y phục mùa đông, mỗi loại ba vạn kiện.”
Chúc tri phủ hít một ngụm khí lạnh, dựa theo cân lượng mà tính, ít nhất phải hao phí năm mươi vạn cân bông.
Nghe nói giá mua bông năm nay là hai mươi văn tiền, tức là một vạn lượng bạc, còn chưa bao gồm tiền nhân công và các khoản phí khác... Chỉ muốn thầm nói một câu, Tuệ Cung Nhân không chỉ có cách cục mà còn có tiền.
Cho dù hắn có lòng nhưng cũng không có sức.
Cũng may, Tuệ Cung Nhân lấy danh nghĩa Hồ Châu quyên góp, một tên tri phủ như hắn cũng có thể đóng góp một chút sức mọn.
“Ta thay mặt quân nhân phương Bắc cảm tạ Tuệ Cung Nhân.” Chúc Tri phủ đứng lên: “Tuệ Cung Nhân yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta xử lý, cuối năm nhất định sẽ đưa đến nơi.”