Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 1038

Cập nhật lúc: 2024-10-08 05:45:55
Lượt xem: 389

Mạt chược trở thành hình thức giải trí mới 2

Mấy tấm trúc hơi dày được làm thành hình vuông, trên tấm trúc khắc hoa văn, sau đó lại nhuộm màu, đánh bóng cho mịn nữa là có thể mang lên bàn.

Người đầu tiên hưởng thụ loại hoạt động giải trí này, là Trình Loan Loan, Mạnh thị, Thẩm lão phu nhân, cùng với Lâm phu nhân.

Thẩm lão phu nhân rốt cuộc là lớn tuổi hơn một chút, là người đầu tiên học được, Lâm phu nhân thứ hai, Mạnh thị vẫn mơ mơ hồ hồ thua tiền. Đương nhiên, Trình Loan Loan cũng thua vài ván, nàng cũng khóc thảm, đấu địa chủ không lại thì thôi, ngay cả chơi mạt chược cũng đánh không lại những cổ nhân này là thế nào?

“Nhị ống, ha ha, tự sờ!”

Thẩm lão phu nhân ngả bài xuống, thanh nhất sắc từ sờ, đây chính là bài to, tiền thắng tăng gấp đôi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mạnh thị đã chống đỡ không nổi nữa, đẩy mạt chược một cái, khoát tay nói: “Không chơi nữa, tiếp tục chơi nữa là tiền tiêu vặt của ta cũng sẽ thua sạch.”

Nàng vừa đứng dậy, lập tức có người tiếp bàn, Tào Oánh Oánh đã sớm ngứa tay lắm rồi, nhìn vài vòng cũng hiểu cách chơi, trong nháy mắt liền góp vào.

Nha hoàn bà tử hầu hạ bên cạnh cũng là nhàn rỗi, vì thế góp tiền để Triệu lão đầu tử lại làm thêm một bộ mạt chược, các nàng lúc nhàn rỗi nhàm chán cũng có thể chơi mạt chược g.i.ế.c thời gian.

Chỉ trong bảy tám ngày tết, loại hình giải trí tên là mạt chược này bất tri bất giác đã lan truyền khắp các huyện trấn như huyện Hà Khẩu huyện Bình An, giống như đấu địa chủ, trở thành một loại hình giải trí mới để mọi người tụ tập du ngoạn.

Cứ ăn uống vui chơi như vậy cho đến ngày mùng bảy tháng giêng, phường xà phòng, phường cam du, phường thêu, mỏ than trong thôn đều bắt đầu khởi công.

Học đường Đại Hà cũng bắt đầu nhập học vào ngày hôm nay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1038.html.]

Dưới sự đầu tư của các thương nhân, học đường đã được xây dựng từ năm trước. Quy mô của học đường này rất lớn, vừa vào cửa có hai cây cột màu trắng, phía trên cột là một tấm biển, viết bốn chữ lớn “Học đường Đại Hà”. Đi vào chính là một cái sân rộng, là chỗ để tập trung học sinh, giảng bài tập thể. Đi xuyên qua cái sân rộng này chính là phòng học.

Học đường mới được thiết lập bốn cấp học Giáp Ất Bính Đinh. Học sinh sắp thi viện là Giáp đẳng sinh, học sinh sắp thi đồng sinh là Ất đẳng sinh, học sinh đang dự định thử bước đi trên con đường đọc sách là Bính đẳng sinh, còn vỡ lòng thì thuộc về Đinh đẳng sinh. Hai cấp học Giáp Ất mỗi cấp một lớp, cấp học Bính là ba lớp, còn cấp Đinh vỡ lòng có đến năm lớp.

Bởi vì có rất nhiều người trong thôn muốn cho hài tử học nhận biết chữ và số học là được rồi, nên cấp Đinh đẳng sinh là nhiều nhất.

Rất nhiều người làm cha làm nương trong thành cũng đưa con đến học đường vào ngày đầu tiên nhập học, cửa học đường vô cùng náo nhiệt.

“Học đường này được xây dựng thật khí phái, hoàn toàn không thua thư viện Nam phủ chút nào.”

“Ngươi đây không phải là nói lời vô nghĩa sao, nhiều thương nhân gây quỹ xây dựng học đường như vậy, không thiếu tiền, đương nhiên phải xây dựng rộng rãi một chút.”

“Sơn trưởng thư viện Nam phủ không được nha, thậm chí ngay cả học sinh ưu tú như Trình Chiêu cũng bị khai trừ, danh tiếng rớt xuống ngàn trượng.”

“Nhìn kìa, Ngu phu tử tới rồi.”

Ngu phu tử hiện giờ là sơn trưởng của học đường Đại Hà, chưởng quản tất cả công việc giáo dỗ của thôn Đại Hà này, trong lúc giơ tay nhấc chân rất có phong phạm.

Các gia trưởng kia vội vàng dẫn hài tử của mình đến bái kiến sơn trưởng.

Ngu phu tử cười sờ râu: “Trước tiên cứ để mấy hài tử đến phòng học, các vị phu tử đã chờ sẵn ở đó rồi. Các vị chưởng quỹ có thể đi tới chỗ bia đá ngoài sân kia, học đường Đại Hà đã khắc tên những người cống hiến trên tấm bia đá rồi, mỗi một hài tử có sách có thể đọc, đều sẽ cảm tạ ân đức của mọi người.”

Ở trong sân quả thực có một tấm bia đá dựng ở đó. Trên văn bia là tên của tất cả những người đã quyên góp, ngoại trừ những thương nhân trong thành này, một số thôn dân cũng quyên góp tiền, một số người không có tiền để quyên góp, vậy thì bỏ công gắng sức tới làm việc, tên những người này cũng được khắc ở trên bia.

Dưới ánh mặt trời cuối đông và đầu xuân, từng cái tên giản dị như phát ra ánh sáng rạng rỡ.

Trong học đường gọn gàng và sáng sủa, truyền đến tiếng đọc sách vang vang của mấy hài tử, hết thảy đều tràn đầy hy vọng.

Loading...