Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 1011
Cập nhật lúc: 2024-10-08 05:45:15
Lượt xem: 478
Triệu Tam Ngưu muốn lên kinh thành 1
Trình Loan Loan uống một ngụm trà, nhìn vào khoảng không ở đằng xa.
“Mùa thu năm trước ngươi nằm trong bụi cỏ toàn thân đều là máu, nhìn rất dọa người, ta còn tưởng rằng ngươi không cứu được nữa.” Nàng đảo mắt nhìn hắn: “Cách một năm thì người đuổi g.i.ế.c ngươi lúc trước sẽ buông bỏ thù hận sao, ngươi như vậy trở về có gặp nguy hiểm gì không?”
Tuy rằng nàng và Hạ Tiêu chỉ là biểu tỷ đệ trên danh nghĩa, nhưng một năm qua Hạ Tiêu cũng đã rất chiếu cố mấy nhi tử của nàng, rất nhiều hán tử trong thôn cũng theo hắn học võ, hắn cũng tận tâm mà dạy, cũng sẽ không vì khả năng tiếp thu của hán tử trong thôn không tốt mà thiếu kiên nhẫn, nàng hy vọng Hạ Tiêu lúc nào cũng có thể sống tốt, không cần phải trở lại kinh thành chui đầu vào chỗ chết.
Hạ Tiêu cười cười: “Bởi vì nguy hiểm mà đời này vĩnh viễn không quay về sao, người nhà của ta đều ở kinh thành, bọn họ cũng không biết ta còn sống.”
Trình Loan Loan nhàn nhạt mở miệng: “Người lúc trước đuổi g.i.ế.c ngươi hẳn cũng là có quan hệ họ hàng với ngươi nhỉ.”
Nếu người nhà thật sự quan tâm hắn thì làm sao đã một năm rồi mà còn chưa tìm thấy nơi mà hắn rơi xuống?
Nếu hắn thật sự hòa hợp với người nhà thì từ trước tới nay sao chưa từng đề cập tới người nhà?
Cả người Hạ Tiêu chấn động.
Ánh mắt của hắn trở nên đen sẫm, trầm giọng nói: “Người đuổi g.i.ế.c ta là đại ca cùng cha khác mẹ với ta, mẫu thân ta là thê tử tái giá, ta là đích thứ tử, cũng có quyền thừa kế, hắn vì diệt trừ hậu hoạn nên phái người ám sát ta…”
Trình Loan Loan buông chung trà: “Vậy cha ngươi mặc kệ sao, nương của ngươi không che chở ngươi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1011.html.]
“Cha ta bận về việc triều chính, cũng sẽ không quản việc nhà, nương ta là tiểu di của đại ca ta, cũng chính là muội muội của thân mẫu đại ca, nàng luôn đau lòng ngoại chất nhi này từ nhỏ không có nương, luôn xem như cốt nhục thân sinh mà chăm sóc.” Cánh môi mỏng Hạ Tiêu cười lạnh: “Khi còn nhỏ, nếu ta và đại ca cùng khóc thì nương nhất định sẽ chọn dỗ dành đại ca… Khi ta nói cho nương đại ca muốn mưu hại ta thì nương không tin, còn nói ta ác ý nghi ngờ đại ca, để ta quỳ ở từ đường cả ngày… Ai, người nhà như vậy mà ta còn muốn trở về thăm một chút.”
Trình Loan Loan trầm mặc.
Nàng cũng không nghĩ tới Hạ gia lại phức tạp như vậy, cũng không nghĩ tới sẽ có nữ nhân vì ngoại chất nhi mà bỏ rơi nhi tử thân sinh của mình.
Nàng thở dài một hơi: “Nếu đại ca ngươi biết ngươi còn sống thì sợ là sẽ không tốt bụng tha cho ngươi đâu, ngươi trở lại kinh thành chính là đưa dê vào miệng cọp, không bằng cứ ở lại đây đi.”
Nàng từ trước đến nay không thích xen vào quyết định của người khác, nhưng nàng thật sự không muốn nhìn Hạ Tiêu trở về chịu chết.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Nói thế nào thì nàng cũng là nương của ta, cũng có ơn sinh dưỡng, ta muốn trở về hỏi một chút một năm này nàng có từng hối hận không…”
Đôi mắt của Hạ Tiêu trông như một cái giếng cổ, khiến người ta nhìn không ra cảm xúc.
“Sư phụ, ngài mang con theo cùng đi.” Triệu Tam Ngưu khiêng rìu đi nói: “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, sư phụ gặp nguy hiểm sao con có thể khoanh tay đứng nhìn, tuy rằng võ nghệ của con không tinh, nhưng so với người bình thường cũng mạnh hơn rất nhiều, con theo sư phụ lên kinh thành, nhiều ít cũng có thể chiếu cố lẫn nhau có phải không?”
Trình Loan Loan mấp máy môi, muốn nói cái gì đó rồi lại thôi.
Học võ đi bốn phương trước giờ vẫn là mong ước của Tam Ngưu, hiện giờ cơ hội đã ở trước mắt, Tam Ngưu sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Nếu vì nàng khuyên bảo mà Tam Ngưu ở lại thôn Đại Hà, thì cả đời này của hắn nhất định sẽ sống trong sự hối hận.
Nàng đè nén cảm xúc trong lòng, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Nếu là kinh thành không có một vị trí nhỏ cho ngươi thì thôn Đại Hà chúng ta vẫn luôn hoan nghênh ngươi trở về, nơi này vĩnh viễn là nhà của ngươi. Tam Ngưu, con lên kinh thành cùng sư phụ, chuyện gì cũng phải lấy sư phụ làm đầu, bất luận chuyện gì cũng không được tự ý quyết định, tính cách con lỗ mãng, không biết tự cân nhắc, gặp chuyện gì thì cũng phải tới hỏi sư phụ…”