Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz - Chương 240
Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:25:31
Lượt xem: 370
Tiêu Hòa nhặt lên xem.
Đây là cái gì?
Tờ giấy gấp vuông được bọc cẩn thận trong màng bọc thực phẩm, giấu trong khe hở giữa thẻ tên cho chó và dây bện, tránh hư hỏng hiệu quả, mặc dù William chạy nhảy bên ngoài lâu như vậy, chỉ có mép giấy là hơi ngả vàng.
Hơn nữa William rất giữ gìn thẻ tên này, không cho ai đụng vào nên chưa từng có ai phát hiện ra bên trong lại giấu đồ.
Tiêu Hòa cẩn thận tháo màng bọc thực phẩm bên ngoài, mở thứ bên trong ra, đập vào mắt là hai chữ viết tay ngay ngắn.
[Di chúc]
Người lập di chúc: Chu Kiến Quốc
Tôi tuổi đã cao, không vợ không con, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi đặc biệt lập di chúc này để xử lý toàn bộ tài sản dưới tên tôi như sau:
1, Tôi tự nguyện để lại toàn bộ tiền tiết kiệm, bất động sản và đồ sưu tầm dưới tên tôi cho chú chó cưng của tôi là William.
Sau khi tôi chết, người nuôi dưỡng William và bảo vệ nó, chăm sóc nó có thể được quyền ủy thác tài sản, nếu phát hiện người đó không thật lòng với William, ngược đãi hoặc bắt nạt nó, sẽ tước quyền ủy thác của người đó.
2, Người thân duy nhất của tôi là Chu Hạo, ham ăn lười làm, ăn chơi lêu lổng, tâm địa bất chính, tôi đã cắt đứt mọi quan hệ với cậu ta, tài sản dưới tên tôi sẽ không cho cậu ta một xu.
Tôi thấy cậu ta không thích động vật, sau khi tôi chết, William không được để cậu ta nuôi, càng không thể để cậu ta có được quyền ủy thác tài sản.
Hy vọng người nhìn thấy di chúc này có thể giúp William tìm một người chủ đối xử tốt với nó, tôi sẽ mãi biết ơn.
Cảm ơn.
Thời gian: Ngày 1 tháng 3
Ngày 1 tháng 3, không phải là ngày trước khi ông Chu bị hại sao?
Tiêu Hòa xem xong thông tin trên di chúc, tâm trạng hồi lâu không thể bình tĩnh lại.
Hóa ra ông Chu đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Bởi vậy trong bản ghi âm phát hiện trước đó, ông mới quả quyết nói sẽ không để lại một xu cho Chu Hạo.
Tiêu Hòa đặt di chúc lên bàn, xoa đầu William.
"Ông cụ thực sự rất thích mày."
Đặc biệt để lại di chúc, nghĩ mọi cách để William sau khi ông mất vẫn có thể sống vô tư vô lo, thậm chí không tiếc để lại toàn bộ tài sản cho nó.
Còn nhìn thấu được tâm tư của Chu Hạo, từ ngày lập di chúc đã trực tiếp loại ông ta ra ngoài.
Có lẽ ông Chu định đặt di chúc trong thẻ tên của William trước, đợi một thời gian nữa, thực sự cảm thấy sắp đến lúc c.h.ế.t sẽ lấy ra giao cho luật sư, nhưng ngay cả ông Chu cũng không ngờ, Chu Hạo vì tiền lại dám ra tay với ông.
Vì vậy di chúc này mới không bị người khác phát hiện.
William không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi, thoải mái ngáy khò khò, lúc Tiêu Hòa nói chuyện, nó nửa mơ nửa tỉnh vẫy đuôi đáp lại.
Dáng vẻ này, giống hệt với lúc còn nhỏ trong ảnh.
Tiêu Hòa cất cẩn thận di chúc, lại cầm kim chỉ lên, theo hướng dẫn, bắt đầu từng chút một sửa chữa thẻ tên bị hỏng.
Dây bện trên thẻ tên không biết mắc vào đâu mà bung ra hết.
Ông Chu khéo tay, Tiêu Hòa lại có chút vụng về.
Sửa mãi đến khi trời sáng, mới sửa được bảy tám phần.
Ngày hôm sau, Tiêu Hòa không đến công ty.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-toi-tro-thanh-quan-li-vang-trong-lang-showbiz/chuong-240.html.]
Cô ngủ bù một giấc đến chiều, vừa mở mắt ra, thấy William đang ngồi ở mép giường, trên mặt chó đầy vẻ oán trách nhìn cô.
Gâu!
Vừa thấy Tiêu Hòa mở mắt, nó lập tức kêu một tiếng, sau đó nhanh chóng rời đi, chưa đầy mấy giây, lại ngậm thẻ tên chạy về, đặt lên gối.
Tiếp tục oán trách nhìn cô.
Dây bện ban đầu trên thẻ tên là một sợi chỉ đỏ, ông Chu khéo tay, lúc đan đã dùng rất nhiều kỹ thuật, thủ pháp đủ kiểu, dây đan ra cũng rất đẹp.
Mặc dù bị William vô tình làm hỏng, Tiêu Hòa vốn tưởng chỉ cần dùng kim chỉ khâu lại, hẳn là không khó.
Ai ngờ cô vẫn đánh giá quá cao tay nghề của mình, khâu xong phía trước, phía sau lại bung, khâu xong bên trái, bên phải lại lỏng, sửa đến cuối, dây bện gần như sắp bung hết.
Tiêu Hòa tốn nhiều tâm huyết, cuối cùng cũng cố định lại được nó, cuối cùng lại thành ra như vậy.
Nửa phần trước là do ông Chu đan, đẹp mắt lại chắc chắn, nửa phần sau lại đột ngột thay đổi phong cách, mấy sợi chỉ xoắn lại nhăn nhúm thành một cục, một bên nối với thiên đường, một bên chạm đến địa ngục, tạo thành bức tranh hai cực.
William tối hôm qua mang theo hy vọng đi ngủ, sáng nay vừa nhìn thấy thứ này, lập tức nghi ngờ cuộc sống, lúc này đang trợn tròn mắt, nghiêng đầu nhìn Tiêu Hòa.
Nó giận rồi.
Muốn một lời giải thích hợp lý.
[Sửa thành thế này mà cô ngủ được hả?]
Trên mặt rõ ràng viết một câu như vậy.
Tối hôm qua trước khi ngủ, Tiêu Hòa còn thấy mình sửa cũng tạm, lúc này hoàn toàn tỉnh táo, nhìn chiếc vòng cổ và thẻ tên cho chó, quả thực có chút không nỡ nhìn thẳng.
Nhưng ở trước mặt William, trên mặt cô không lộ ra chút chột dạ nào, mặt không đổi sắc nói: "Bây giờ đang thịnh hành phong cách ghép nối."
William vẻ mặt nghi ngờ.
Tiêu Hòa tiếp tục nói: "Đây là lần đầu tiên tao may đấy, nếu mày thấy không hài lòng, tao đi tìm thợ may sửa lại cho mày? Cố gắng làm giống như trước."
Nghe vậy, William nhìn chằm chằm thẻ tên cho chó trên gối một lúc, cuối cùng mới miễn cưỡng chấp nhận, chủ động dụi dụi tay Tiêu Hòa, sau đó ngẩng đầu ngồi ngay ngắn.
Đợi đeo thẻ tên xong, nó vui vẻ quay vòng tại chỗ, lại đến trước gương nhìn đi nhìn lại.
Tiêu Hòa tranh thủ thời gian, gửi cho Hoắc An một tin nhắn hỏi thăm: [Thẩm vấn Chu Hạo thế nào rồi?]
Tối hôm qua sau khi bắt giữ Chu Hạo, cảnh sát đã thẩm vấn suốt đêm, có thần thám do Hoắc An mời đến tọa trấn, hẳn là sẽ sớm có kết quả.
Vài phút sau, Hoắc An lại gửi tin nhắn:
[Tên khốn này căn bản không thừa nhận! Cho dù cho ông ta nghe bản ghi âm trong máy cho ăn tự động, ông ta cũng kiên quyết không thừa nhận mình g.i.ế.c Chu Kiến Quốc, cứ nói là ngoài ý muốn, cứng miệng cực kỳ!]
Tiêu Hòa: [Ông ta bây giờ vẫn còn ở đồn cảnh sát sao?]
Hoắc An: [Còn, bây giờ vẫn đang thẩm vấn, nhất định phải nghĩ cách, moi miệng ông ta ra!]
Tiêu Hòa: [Tôi muốn gặp ông ta.]
Khi Tiêu Hòa gặp lại Chu Hạo lần nữa, cái đầu bóng dầu của ông ta đã bị cạo thành đầu đinh, mặc đồ tù nhân ngồi bên trong, vẻ ửng hồng trên mặt đã biến mất, lại thêm vài phần xám xịt.
Cách song sắt, William nhìn thấy ông ta, không có sự tức giận và tiếng sủa, dường như biết người này đã bị trừng phạt.
Ngược lại là Chu Hạo vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức nhảy dựng lên, xông tới nắm lấy song sắt.
"Đó là chó của tôi! Tôi biết ngay mà, chắc chắn là bị cô trộm mất! Đồ trộm cắp!"
Tiêu Hòa lạnh lùng nhìn ông ta, so với tiếng gào thét của Chu Hạo, cô bình tĩnh hơn nhiều: "Hôm nay tôi đến đây là muốn nói cho ông biết, William chưa bao giờ thuộc về ông."
Chu Hạo lại không phục: "Nó là di sản tôi thừa kế, tòa án trước đó đã phán cho tôi rồi! Cô chờ đấy, đợi tôi ra ngoài, việc đầu tiên là sẽ đòi lại con chó! Nó là của tôi!"