Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz - Chương 142

Cập nhật lúc: 2024-08-01 19:31:33
Lượt xem: 490

Tiêu Hòa nhanh chóng túm lấy móc sắt vẫn đang lắc lư, bảo mọi người kiểm tra thiết bị, sau đó mới đi tới xem Lý Vị Lai.

 

 

"Đạo diễn, cậu không sao chứ?"

 

 

Lý Vị Lai vẫn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, đợi nghe người khác kể lại sự việc, cậu ta hoảng sợ trợn tròn mắt.

 

 

Kinh ngạc nhìn quả thông trong tay, giọng điệu chắc nịch.

 

 

"Là quả thông này cứu tôi!"

 

 

Tiêu Hòa nhìn kỹ.

 

 

Là quả thông mà Tiểu Quai lúc lấy mì ăn liền hôm qua, để lại đền bù cho Lý Vị Lai.

 

 

Một quả thông được vuốt ve đến nhẵn bóng tròn trịa.

 

 

Thứ này làm sao cứu người được?

 

 

Những người khác cũng có cùng nghi ngờ.

 

 

Nhưng Lý Vị Lai lại vô cùng kích động, kiên định nhấn mạnh: "Nhất định là quả thông này cứu tôi! Tôi đã nói rồi, trong khu rừng kia chắc chắn có Totoro thần kỳ! Mì ăn liền của tôi bị nó lấy mất, nó liền tặng tôi một quả thông, trên tivi cũng diễn như vậy mà."

 

 

Cậu ta vừa nói, vừa nâng niu quả thông trong tay.

 

 

Vốn đã thấy khu rừng đó có vấn đề, bây giờ vô tình gặp phải chuyện thế này lại càng tin sái cổ, Lý Vị Lai lập tức gia nhập vào giới huyền học.

 

 

"Vừa rồi quả thông không hiểu sao rơi xuống đất, tôi cúi xuống nhặt, vừa khéo cứu được một mạng!"

 

 

Một khi đã tin vào điều gì, mọi sự trùng hợp đều sẽ phát triển theo cùng một hướng.

 

 

Tiêu Hòa: "...."

 

 

Tiểu Quai tích trữ cả một ngọn núi thông trong không gian, sao cô lại không nghe nói đến loại thuộc tính bổ sung này?

 

 

Cô nhìn kỹ quần áo của Lý Vị Lai, giải thích: "Cậu để quả thông trong túi áo trước ngực, lúc cúi xuống vốn đã có khả năng rơi ra, hẳn chỉ là trùng hợp."

 

 

"Thế thì giải thích thế nào về chuyện mì ăn liền đổi vị?"

 

 

"…"

 

 

Chuyện này phải hỏi Từ Nhất Chu.

 

 

Ánh mắt Tiêu Hòa liếc về phía Từ Nhất Chu, thuận miệng giải thích: "Có khả năng là có một kẻ ngốc lấy đi, nhưng lại nhớ nhầm vị mì ăn liền rồi để nhầm không?"

 

 

Lý Vị Lai đầu tiên là sửng sốt, sau đó quả quyết lắc đầu.

 

 

"Ai lại ngốc thế?"

 

 

Tiêu Hòa: Có chứ, còn ở ngay trước mặt cậu.

 

 

Sau chuyện này, Lý Vị Lai càng tin chắc vào chuyện quả thông may mắn, thậm chí còn tìm người xâu quả thông vào một sợi dây, đeo vào cổ, coi như vật may mắn, gặp ai cũng kể lại chuyện kỳ lạ xảy ra với mình.

 

 

Nhưng may là cậu ta chỉ nói suông chứ không thực sự vào khu rừng đó để chứng minh.

 

 

Tiêu Hòa tâm trạng phức tạp, mỗi lần nhìn thấy quả thông trên cổ Lý Vị Lai đều muốn nói lại thôi, đành phải dẫn theo thủ phạm đi vào rừng tăng cường luyện tập.

 

 

"Sao thủ phạm lại là em chứ? Hộp mì ăn liền đó là Tiểu Quai lấy đi, em chỉ là muốn giúp đỡ thôi mà." Từ Nhất Chu vẻ mặt oan ức, ngồi trên mặt đất thở hổn hển.

 

 

Không phải nói là chỉ cần vào đoàn thì tần suất huấn luyện sẽ giảm sao?

 

 

Tại sao dạo này Tiêu Hòa ngày nào cũng tăng cường huấn luyện thế?

 

 

Chỉ cần thấy Lý Vị Lai kể chuyện "Totoro và quả thông" với người khác là cậu ta lại gặp họa.

 

 

"Muốn huấn luyện thì cũng phải huấn luyện con hamster kia chứ?"

 

 

Tiêu Hòa đứng trên cành cây, cúi đầu nhìn cậu ta.

 

 

"Tiểu Quai là thú cưng của tôi, tôi không nỡ huấn luyện nó."

 

 

"?"

 

 

Từ Nhất Chu kinh ngạc nhìn Tiêu Hòa, vẻ mặt đầy tổn thương.

 

 

"Chị không nỡ huấn luyện nó, nhưng lại nỡ huấn luyện em?"

 

 

Tiêu Hòa gật đầu.

 

 

Nỡ chứ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-toi-tro-thanh-quan-li-vang-trong-lang-showbiz/chuong-142.html.]

 

Hơn nữa là rất nỡ.

 

 

Cô nhàn nhạt nói: "Dạo này tôi có hơi lơ là việc huấn luyện cậu, hôm nay lúc quay phim, động tác của cậu rõ ràng có phần nặng nề. Chạy thêm hai cây số nữa rồi về, ngày mai còn phải quay phim."

Từ Nhất Chu vẻ mặt đau khổ, bò dậy chạy theo sau Tiêu Hòa.

 

 

Một lát sau, đột nhiên gặp một gốc cây lớn.

 

Cây bị gãy ngang, thân cây to lớn đổ nghiêng sang một bên, lá cây vẫn xanh tươi, hẳn là mới gãy cách đây vài ngày.

 

 

Cậu ta tò mò chạy tới, quan sát vết gãy của gốc cây, cảm thấy như có vật gì đó từ bên ngoài đ.â.m vào.

 

 

"Cây này sao lại gãy thế ạ?"

 

 

Tiêu Hòa vẻ mặt bình tĩnh.

 

 

"Hôm dắt Tiểu Quai đi dạo, nó vô tình đ.â.m gãy."

 

 

Nghe vậy, Từ Nhất Chu kinh ngạc trừng mắt, giơ tay ước lượng một hồi, cái cây to đến nỗi hai tay cậu ta ôm không xuể, vậy mà lại bị một con hamster đ.â.m gãy.

 

 

Còn là vô tình?

 

 

Mỗi lần cậu ta thấy con hamster kia khá đáng yêu thì lại bị sát thương kinh hoàng của nó làm cho kinh sợ.

 

 

"Cây to thế này mà bị nó đ.â.m gãy? Đầu nó không sao chứ?"

 

 

"Cây có to đến mấy cũng không sao."

 

 

Giọng điệu của Tiêu Hòa không chút gợn sóng, dường như chẳng hề ngạc nhiên trước năng lực của hamster, ngược lại còn đổ lỗi: "Là cái cây này quá yếu ớt."

 

 

Từ Nhất Chu cạn lời.

 

 

Cái cây này thật đáng thương, c.h.ế.t rồi còn bị lôi ra tiên thi.

 

 

Cậu ta đi tới sờ sờ thân cây nhẵn bóng, không hiểu sao lại có cảm giác thương cảm, quay đầu nói với Tiêu Hòa: "Đội trưởng, sau này lúc chị dắt hamster đi dạo thì vẫn nên buộc dây đi."

 

 

Lực sát thương này quả thực quá kinh hoàng.

 

 

Tiêu Hòa cũng từng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

 

 

"Sức của Tiểu Quai khá lớn, đừng nói là dây thừng bình thường, ngay cả thép cũng có thể bẻ gãy thì buộc thế nào?"

 

 

Nghe vậy, Từ Nhất Chu cũng cảm thấy vấn đề này có chút khó nhằn.

 

 

May mà con hamster kia hiểu chuyện, cực kỳ nghe lời Tiêu Hòa, nếu không thì một sinh vật khổng lồ như vậy mà nổi điên lên, cả thành phố này sẽ bị lật tung trong phút mốt.

 

 

Cậu ta lặng lẽ trèo qua gốc cây đổ, tiếp tục chạy về phía trước.

 

 

Đợi đến khi kết thúc huấn luyện về đến nơi tập trung, những người khác trong đoàn phim đều đã đi ngủ.

 

 

Từ Nhất Chu nhìn lịch tính ngày.

 

 

Thời gian quay phim dự kiến là một tuần, tức là cậu ta còn phải huấn luyện thêm bốn ngày nữa mới có thể rời đi.

 

 

Từ Nhất Chu thở dài, ra vào đoàn phim bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên thấy nhớ nhà đến thế.

 

 

Cậu ta đăng lên nhóm: [Tôi muốn về rồi.]

 

 

Ôn Khả Khả là người đầu tiên gửi lời hỏi thăm: [Sao thế? Quay phim không thuận lợi à? Hay là gặp chuyện gì rồi?]

 

 

Từ Nhất Chu: [Đội trưởng dạo này ngày nào cũng dẫn tôi đi huấn luyện, cứ nghĩ đến cảnh tôi ở đây huấn luyện, còn mọi người thì được nghỉ ngơi là tôi thấy còn khó chịu hơn cả chết.]

 

 

Từ Nhất Chu: [Muốn về sớm một chút, đến lúc đó đội trưởng sẽ đi huấn luyện mọi người.]

 

 

Ôn Khả Khả: [……]

 

 

Hoắc An: [Không, cậu không muốn đâu.]

 

 

Ôn Khả Khả: [Tối nay tôi sẽ thức đêm thắp đèn cho cậu, mong đạo diễn thêm cảnh cho cậu, để cậu quay thêm hai ngày.]

 

 

Từ Nhất Chu: [Xin cô hãy làm người đi!]

 

 

Ôn Khả Khả: [Thêm cảnh cho cậu là phúc của cậu, mau đưa tay ra đón nhận đi.]

 

 

Từ Nhất Chu: [Mèo mèo rơi nước mắt.jpg]

 

 

Gửi xong tin nhắn, Từ Nhất Chu quyết định phấn đấu quay xong sớm, kết thúc huấn luyện rồi về nhà.

 

 

Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều thấy rõ diễn viên chính tiến bộ vượt bậc.

 

 

Thanh đao trong tay vung lên gọn gàng dứt khoát, có mấy cảnh quay một lần là xong, dáng vẻ nỗ lực của cậu ta lập tức kéo theo những người khác trong đoàn phim, mọi người đều bắt đầu huấn luyện thể lực và diễn xuất của mình.

 

Loading...