[Xuyên Không TN 60] Sau Khi Bị Hủy Hôn, Tôi Gả Cho Đại Lão Văn Niên Đại - Chương 491

Cập nhật lúc: 2025-11-17 08:58:56
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tư bản thâm nhập một thị trường, thường đều như .

Chỉ là bây giờ ai nhiều tư bản như thế, cùng lắm cũng chỉ là cạnh tranh lành mạnh, c.ắ.n một miếng thật lớn từ chiếc bánh .

Hạ Thược thấy một chồng luôn khác cũng khá , ít nhất cô tin quá bực bội, Trần Ký Bắc thì càng bận tâm, “Không , chúng vẫn thu mua với giá cũ, thu bao nhiêu thì thu.”

“Chúng tăng giá theo ?” Mẹ Tôn nhịn hỏi.

“Không tăng. Chúng tăng, họ sẽ còn tăng nữa, dù thu mua , cũng chắc kiếm tiền.”

Nếu là chuẩn lâu dài, thì gì cũng tranh giành, dù lỗ một chút, cũng chiếm thị phần . họ chuẩn lâu dài, Trần Ký Bắc bên thậm chí bắt đầu xây dựng nhà xưởng , thời gian để ý đến những đó.

Đầu tháng Sáu, lô rau rừng đầu tiên của năm nay xuất .

Nhà xưởng bên Trần Ký Bắc mới xây xong, còn dọn dẹp, nối nước nối điện, nên đích , giao cho Hà Nhị Lập và Kim Mỹ Vân.

Hà Nhị Lập tự thấy cái đầu đó, chút do dự, nhưng Kim Mỹ Vân dứt khoát, “Kênh tiêu thụ đều sẵn , năm ngoái cũng , chỉ là đưa hàng đến đó, gì mà ? Chúng thử , thì tìm Ký Bắc .”

Hai vợ chồng xin nghỉ phép, cùng chạy một chuyến Đại Liên.

Về giao cả thùng rỗng, tiền và sổ sách cho Trần Ký Bắc, sổ sách ghi chép rõ ràng, Trần Ký Bắc là thường xuyên chạy bán hàng qua là tuyệt đối gian lận. Hơn nữa trong điều kiện cạnh tranh, hàng bán hết.

Về nhà đàn ông với Hạ Thược về Kim Mỹ Vân, “Là tố chất kinh doanh.”

Hạ Thược xong , “Chứ nghĩ lúc lấy tiền chữa bệnh cho , trả nợ cho gia đình?”

Lúc đó Kim Mỹ Vân mới mười sáu tuổi, giúp khác trong làng bán đồ, thu phí chạy vặt .

Đầu tháng Bảy, lô rau rừng cuối cùng xuất , Trần Ký Bắc vẫn , Hà Nhị Lập tự tin hơn nhiều.

Anh , còn vợ ?

Vợ .

Hai vợ chồng cùng xin nghỉ phép, những khác trong đơn vị , khó tránh khỏi bàn tán lưng. Có ngưỡng mộ, ghen tị, bóng gió, còn với Hạ Thược, xem thể theo kiếm cháo .

Hạ Thược để ý đến ai cả, tháng , nhà máy họp bàn về việc tuyển cho xưởng của họ.

cải cách mở cửa thêm quyền tự chủ kinh doanh, bánh ngọt của họ phá vỡ giới hạn khu vực, ngày càng bán đến các thành phố khác. Sáu xưởng đều bắt đầu đáp ứng kịp nhu cầu ngày càng tăng, ít nhất cũng xây thêm một xưởng nữa.

xây thêm hai xưởng mới đó, xưởng bánh ngọt còn chỗ nữa, bánh trôi nước rằm tháng Giêng năm ngoái đều phơi ở các xưởng khác.

đề nghị xưởng nấu rượu nhường một phần cho họ xây nhà xưởng, xưởng nấu rượu đồng ý.

Xưởng bánh ngọt cần dùng chỗ, họ thì cần ? Xây thêm hai gian nhà xưởng nữa, ngay cả xe cũng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tn-60-sau-khi-bi-huy-hon-toi-ga-cho-dai-lao-van-nien-dai/chuong-491.html.]

Bây giờ như đây, đơn vị mua thêm ba chiếc ô tô, tải trọng đều nhỏ.

Xưởng nấu rượu đồng ý nhường, xưởng dưa muối ở xa, càng thể nhường . Nhà máy thậm chí còn nghĩ đến việc dời bức tường ngoài, tiếc là bên ngoài cũng chỗ, chỉ thể xin lên thành phố, xem thể chọn địa điểm cho xưởng bánh ngọt .

“Nếu thành phố phê duyệt, chúng sẽ chuyển ?” Diệp Đại Dũng bên cửa sổ, khu nhà xưởng ngoài cửa sổ thở dài.

Ông nhà máy sớm, trải qua gần ba mươi năm thăng trầm, bây giờ ngay cả Tiểu Triệu cũng nghỉ hưu, chỉ còn ông và Hạ Thược.

Hạ Thược theo ánh mắt ông , gì.

Ngược nhân viên kế toán mới đến là mới nhà máy tuyển hai năm nay, còn trẻ, cũng nhiều cảm xúc như họ, ngược mong chờ, “Thế thì quá , xưởng bâyem giờ quá chật chội, nhất là lúc tan tầm, còn tránh .”

Hạ Thược cũng gật đầu, “Nếu chọn địa điểm, quả thực chọn một nơi rộng rãi hơn.”

Buổi tối về nhà, Trần Ký Bắc về ăn cơm, ngay cả Bán Hạ cũng nhịn phàn nàn: “Ngày nào cũng bận, con và sắp thi đại học .”

“Con còn cần bố con đưa ?” Hạ Thược cô bé.

Thời đại khác với , chỉ một nửa học sinh nghiệp tham gia thi đại học, đỗ càng ít hơn. Mọi đều coi trọng, nhiều thậm chí chỉ thi cho vui, tự nhiên cũng đội quân đưa đón hùng hậu.

“Con bố đưa , chỉ là bố về nhà thôi.”

Bán Hạ bĩu môi, vẫn dọn bát đũa xuống, chuẩn về phòng sách. Chỉ là khi về phòng khoác tay Hạ Thược, “Mẹ quản bố con đấy, đàn ông tối về nhà? Không giữ nam đức! Quá giữ nam đức !”

Đang , ngoài sân vang lên tiếng cổng, Trần Ký Bắc về.

Bán Hạ nãy còn đang tố cáo bố liền sáng mắt lên, cố ý mặt nghiêm, lưng , “Mẹ bố .”

Hạ Thược buồn , đang định vài câu thật, Trần Ký Bắc bước cửa ôm mặt cô hôn một cái.

Mùa hè mặc đồ mỏng, đàn ông còn mùi rượu thoang thoảng, nụ hôn mạnh kêu. Đừng Bán Hạ kinh ngạc há hốc mồm, Hạ Thược cũng hôn đến ngây , mới nhớ đẩy , “Anh gì thế? Say ?”

Không ngờ Trần Ký Bắc hề đẩy , còn cúi đầu hôn thêm một cái, “Hạ Thược, khoản vay phê duyệt .”

Sự chú ý của Hạ Thược lập tức chuyển hướng, “Khoản vay phê duyệt ?”

“Ừm, phê duyệt .” Đáy mắt đàn ông đen láy, tỉnh táo, hề thấy say xỉn, ngược còn ánh lên vẻ rạng rỡ.

Tuy nhiên quả thực say, vì con gái bên cạnh nháy mắt nửa ngày, hề phát hiện . Trong đôi mắt đó chỉ phản chiếu một bóng hình, điều đầu tiên nghĩ đến khi nhận khoản vay, cũng chỉ bóng hình .

Mãi đến ngày thi đại học, Bán Hạ vẫn với trai: “Quá thừa thãi, lúc đó em bên cạnh, cảm thấy quá thừa thãi.”

Mà chẳng là thừa thãi ? Bố cô bé đầu kề đầu với cô bé bao nhiêu chuyện, mới thấy cô bé, “Sao con về phòng sách?”

Lòng nhớ nhung bố của Bán Hạ trong khoảnh khắc tan biến hết, chỉ còn một câu, “Mẹ bố .”

Loading...