[Xuyên Không TN 60] Sau Khi Bị Hủy Hôn, Tôi Gả Cho Đại Lão Văn Niên Đại - Chương 483

Cập nhật lúc: 2025-11-17 05:38:52
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Thược thấy khớp ngón tay đàn ông trắng bệch, đang định gì đó, trong phòng phía Đông đột nhiên truyền đến một tiếng “Rầm”.

Sau đó là tiếng của vợ Trần Khánh Phong, “Bố gì thế?” Rồi vội vàng gọi : “Mẹ! Bố ngã xuống đất !”

Hạ Thược về phía Uông Quý Chi, thấy bà Trần Ký Bắc một cái, mới dậy, “Sao nông nỗi ?”

Uông Quý Chi mở cửa , Hạ Thược cũng khẽ gọi một tiếng: “Ký Bắc.”

“Anh .” Trần Ký Bắc ngước mắt lên, giọng còn chút khàn đục tan.

vẻ mặt nhanh chóng trở bình thường, cũng đặt bình nước xuống dậy, “Qua xem .”

Hạ Thược gì, khi hai đến phòng đối diện, Uông Quý Chi và vợ Trần Khánh Phong đang đỡ .

Tóc bố Trần bạc gần hết, khi ngã xuống còn va cái bô trong góc, nước đổ lênh láng, cũng ướt nửa ông. Ông khó khăn dùng sức mặt đất, nhưng chỉ thở hổn hển, nhúc nhích chút nào.

Hạ Thược rõ ràng thấy, vợ Trần Khánh Phong tay đang đỡ ông, nhưng đáy mắt thoáng qua một tia chán ghét.

Và bố Trần thấy tiếng bước chân, đôi mắt già nua đục ngầu đột nhiên về phía họ, run rẩy nửa môi, lắp bắp.

“Khánh, Khánh Niên… chuyện, chuyện đó… năm xưa…”

Lời của bố Trần lắp bắp, kịp để rõ, Uông Quý Chi đỡ ông lên giường.

“Người ướt hết , đừng vội nữa.” Uông Quý Chi cặp vợ chồng ở cửa một cái, “Để dì quần áo cho bố con.”

Ý là tiện cho hai xem, quả nhiên đóng cửa phòng.

Bố Trần lấy sức lực, vặn , “Khánh Phong! Có, Khánh… Khánh Phong…”

Lời xong, cửa phòng đóng .

Hạ Thược về phía Trần Ký Bắc, thấy ánh mắt đàn ông đen kịt, hề ngăn cản, cũng cố gắng hỏi cho nhẽ.

“Bố con mấy ngày nay đều như , cái lũ vu oan đó cho tức giận .” Chẳng bao lâu Uông Quý Chi bước , vẻ mặt còn tối sầm, “Để chị dâu con dọn dẹp , mấy ngày nay đều là nó và vợ Khánh Bảo giúp dì chăm sóc.”

Nghĩ đến tia chán ghét trong mắt vợ Trần Khánh Phong, Hạ Thược gì.

Uông Quý Chi đóng cửa , nhắc đến con trai mắt đỏ hoe, “Dì hết những gì dì , đồ của con, dì cũng sẽ tìm cách tìm cho con. Khánh Phong còn con cái, hai đứa cũng là cha , coi như dì cầu xin hai đứa, giúp dì cứu Khánh Phong!”

Trần Ký Bắc xách túi lên, “Muốn nghĩ cách cũng , dì xin nhà chú Thành, rõ chuyện năm xưa.”

“Chuyện năm xưa?” Uông Quý Chi kinh hãi, mặt nhanh chóng tái .

Trong ánh mắt lạnh lùng của Trần Ký Bắc mang theo chút như , “Đã cầu xin , sự thành ý cần thì nên thể hiện .”

Nói xong cũng phản ứng của bà , sang Hạ Thược, “Em đầu về đây, dẫn em dạo.”

Hai vợ chồng cứ thế bỏ , để một Uông Quý Chi tại chỗ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tn-60-sau-khi-bi-huy-hon-toi-ga-cho-dai-lao-van-nien-dai/chuong-483.html.]

Bước ngoài, mặt Trần Ký Bắc lạnh hẳn, mím môi lời nào, cả toát một vẻ trầm lắng.

Sự trầm lắng Hạ Thược chỉ thấy lúc mới cưới, nhịn gọi một tiếng: “Ký Bắc.”

Trần Ký Bắc “ừ” một tiếng, nhưng .

Hạ Thược suy nghĩ một chút, dứt khoát đưa cho một câu hỏi, “Chuyện bố , rốt cuộc là chuyện gì?”

Lần Trần Ký Bắc im lặng một lúc, mở lời, “Năm mười lăm tuổi, ông nội một em họ, con trai ông từ ngoài về, đeo một chiếc đồng hồ. Ngày hôm đồ mất, tìm thấy trong phòng và Trần Khánh Phong ở.”

Lời đơn giản, nhưng nội dung đủ khiến kinh hồn bạt vía.

Hô hấp của Hạ Thược nghẹn , giọng cũng nhỏ , “Ông lấy?”

“Ừ. Mẹ thấy, lập tức , xin chú Thành và chú hai Vĩ, đều là do bà dạy dỗ . Lại đứa bé còn nhỏ, nhất thời hồ đồ, bảo họ đừng chấp nhặt với , mua đồ liên tục hai ngày đến nhà họ xin .”

Hạ Thược một lời, ngược .

Trần Ký Bắc đầu , kéo dây túi cô, “Em gì?”

“Về đ.á.n.h cho bà xanh già đó một trận.”

Hàm Hạ Thược căng thẳng, mắt lạnh lùng, “Con trai bà trộm đồ, dựa mà đổ lên đầu ? Lại còn bảo cứu , mặt dày đến thế, lấy mặt đ.â.m tường cướp công an cục?”

Hạ Thược tính tình ôn hòa, hiền lành, hiếm khi tức giận như , càng đừng động tay động chân đ.á.n.h .

Trần Ký Bắc kéo dây túi cô, khuôn mặt nghiêng của cô, đột nhiên hạ giọng, “Vợ.”

Giọng đó trầm ấm, thậm chí chút dây dưa.

Tim Hạ Thược như ngâm trong giấm táo, chua chua, mềm mềm, tràn ngập sự xót xa dành cho , “Cái gã bố tồi của cứ thế tin ?”

Lần Trần Ký Bắc im lặng lâu, mới khó khăn mở lời, “Hồi nhỏ trộm tiền của ông .”

Hồi nhỏ trộm tiền?

Hạ Thược đột nhiên nhớ đến Hạ mất tiền, phản ứng quá khích của đàn ông, và những lời thể .

Không để ý đến xung quanh , Hạ Thược nắm c.h.ặ.t t.a.y đàn ông, ánh mắt trong veo giọng điệu chắc chắn, “Lúc đó vì cái gì?”

Đó là câu hỏi mà khi đó mới chín tuổi cô đơn đó, chờ hỏi nhưng cuối cùng một ai hỏi.

Trần Ký Bắc cúi đầu, bàn tay đang đặt mu bàn tay , trắng nõn, mềm mại, giống chút nào với bàn tay trong ký ức, tái nhợt, gầy yếu. Trong cái lạnh ngoài trời đầu đông , lòng bàn tay còn ấm, cũng lạnh lẽo như trong ký ức.

vẫn nhịn nắm chặt bàn tay đó, như vô trong mơ, nắm giữ lấy điều gì đó.

Hạ Thược nắm đau, nhưng lên tiếng, mãi một lúc lâu, cô thấy giọng khàn khàn của đàn ông, “Vì bệnh.”

Có những chuyện để trong lòng quá lâu, giống như mọc sâu da thịt, một khi lật , liền xé cả da cả thịt, “Bà bệnh đến nỗi dậy nổi, trong nhà cũng ai đưa bà khám, ở Nhạc Gia Trang một bác sĩ giỏi, nên… hơn hai mươi dặm đường đến đó.”

Loading...