[Xuyên Không TN 60] Sau Khi Bị Hủy Hôn, Tôi Gả Cho Đại Lão Văn Niên Đại - Chương 471
Cập nhật lúc: 2025-11-17 05:30:32
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đã việc ?” Mẹ Hạ quả nhiên vui, ngay trong ngày đến chỗ Tôn Thanh một chuyến.
Máy may trong nhà Hạ Thược im lặng hơn ba năm nay vang lên tiếng, cùng với việc thanh niên tri thức hồi hương ngày càng nhiều, chỉ riêng việc may quần áo mới cho đám cưới đủ cho hai kiếm tiền . Đến cuối năm tính sổ, Hạ tự kiếm mấy chục tệ.
Bà lão mua đồ cho mỗi , còn gửi một bộ quần áo cho cháu gái lớn ở ngoài Quan, một đôi giày cho cháu gái nhỏ.
Đại Bằng gửi, lính hai năm . Năm ngoái chuyển sang hạ sĩ quan, Hạ còn đến thăm một .
Đợi đến khi từ năm 78 bước sang năm 79, thanh niên tri thức hồi hương bắt đầu sinh con, công việc của Hạ và Tôn Thanh càng nhiều hơn.
Cũng chính lúc , nhà nước tuyên bố cải cách mở cửa.
Hạ Thược tin đài phát thanh, đến đơn vị xem báo, như thể gông xiềng nào đó đang cởi bỏ, mặt cuối cùng cũng lộ nụ .
Cô hỏi chủ nhiệm Xa: “Đơn vị hai năm nay tuyển ít nhỉ?”
“ là tuyển ít.” Chủ nhiệm Xa , “Những về hưu đây như Dương Phú Quý, Lương Tú Anh, đều con cái nhà máy tiếp quản công việc, con gái lão Ôn cũng ở trong nhà máy. Còn những như Quách Phượng Hà, Ngô Tú Thủy, vì con cái tiếp quản mà nghỉ hưu sớm.”
Sau khi thanh niên tri thức về thành phố, giải quyết việc trở thành một vấn đề lớn. Để bố trí những trẻ tuổi , nhiều già nghỉ hưu sớm.
Bên chị Quách là con gái chị tiếp quản, bên đội trưởng Ngô là con trai ông , nhưng phân đến phân xưởng nấu rượu.
Hạ Thược tự rót cho một cốc nước, cầm cốc về phía tấm bằng khen tường, “Một lúc nhiều đến như , nên sản phẩm mới ?”
“Sản phẩm mới?” Chủ nhiệm Xa bao lâu thấy từ .
Diệp Đại Dũng đang chuẩn quần áo việc ngoài cũng dừng động tác .
Tiểu Triệu vẫn cúi đầu, đan chiếc áo len từ sợi len tháo cũng sang.
Rồi hẹn mà cùng, mấy đều theo ánh mắt Hạ Thược, về phía tấm bằng khen tường.
“Cô ý tưởng mới ?” Cuối cùng vẫn là chủ nhiệm Xa hỏi Hạ Thược.
“Có mấy cái.”
“Mấy cái?” Tiểu Triệu thực sự kinh ngạc.
“Ừm.” Hạ Thược , “ cái thiếu nguyên liệu, còn đợi thêm.”
Thiếu thiếu nguyên liệu, thể nghĩ liền một lúc mấy cái cũng đủ khiến kinh ngạc .
Trầm như chủ nhiệm Xa, cũng chút sốt ruột, “Cái nào thiếu nguyên liệu? Cô thử xem.”
“Vậy thì đến xưởng tạm thời nhé?”
“Đến xưởng tạm thời.”
Chủ nhiệm Xa, Diệp Đại Dũng đều dậy, ngay cả Tiểu Triệu cũng đặt chiếc áo len đang đan dở xuống.
Hạ Thược liền hai món, một là bánh quy ngón tay, một là dorayaki.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tn-60-sau-khi-bi-huy-hon-toi-ga-cho-dai-lao-van-nien-dai/chuong-471.html.]
Bánh quy ngón tay nướng xong chiếc nào chiếc nấy dài bằng ngón tay, màu vàng óng, giòn tan. Cắn một miếng, vị ngọt quá đậm, nhưng thể cảm nhận rõ ràng vị trứng thơm, “răng rắc răng rắc” vài miếng là ăn hết một cái.
Hơn nữa vì quá nhiều dầu mỡ và đường, món ăn nhiều cũng thấy ngán, chẳng mấy chốc vài cái bụng.
“Chỉ là công đoạn phức tạp, cử của tổ bánh quy chuyên đến học.” Chủ nhiệm Xa trầm ngâm.
“Có thể thử một ít .” Diệp Đại Dũng chính là từ tổ bánh quy , “Vừa một lô trẻ mới đến, học hỏi nhanh.”
So với bánh quy ngón tay, dorayaki đơn giản hơn nhiều, hai mặt bánh như đồng xu nướng xong, kẹp mứt đậu đỏ là . Vừa cách vỏ bánh giống bánh ga-tô, thể giao cho tổ bánh ga-tô , chỉ là dễ bán .
“Thực bên trong dorayaki còn thể kẹp kem.” Hạ Thược .
“Kem?”
Mấy hiển nhiên từng đến.
Hạ Thược đột nhiên chút may mắn vì Trần Ký Bắc chuyển sang bán hàng từ mấy năm , “Là một loại đ.á.n.h bông từ sữa tươi và đường, ở nước ngoài phổ biến. Trước đây nước , bây giờ cải cách mở cửa , chắc là thể tìm .”
Nói còn chỉ chiếc dorayaki, “Đây là một loại bánh ngọt của Nhật Bản.”
Trần Ký Bắc đang công tác cung tiêu, còn phụ trách mảng xuất khẩu sang Nhật Bản, điều ai cũng , liền hiểu ngay.
Hạ Thược nhân tiện chuyển chủ đề, “ còn một loại bánh mì, cũng cần dùng đến kem.”
“Vậy thì để phòng cung ứng mua.” Chủ nhiệm Xa , “Cả cái bánh gì đó và bánh quy nữa, mau thử một lô xem .”
Nói xong liền về văn phòng đặt hàng, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Người phòng cung ứng nhận đơn hàng ngơ ngác, kem là cái thứ gì? Chưa từng đến.
Mấy nhân viên thu mua , cuối cùng trưởng phòng Thạch dứt khoát tự đến, “Cô chi tiết hơn, kẻo mua nhầm.”
Mười mấy năm trôi qua, ông cũng ngoài năm mươi tuổi, những năm tra xét nghiêm, cũng khiêm tốn nhiều. Ít nhất còn như Ngưu Lượng ban đầu, miệng suốt ngày ngậm điếu Đại Tiền Môn, cũng còn thấy Lý Lai Đệ ngoài khoe khoang nữa.
Hạ Thược cũng sợ họ mua nhầm, dứt khoát đ.á.n.h một phần kem ngay tại chỗ.
Không sữa tươi, trong xưởng may sữa bột dùng để bánh quy soda hành, pha xong tạm thời cũng thể .
Món ăn mà mấy chục năm vẫn khiến yêu hận thể dứt , mấy chục năm cũng thể chinh phục vị giác của con . Thậm chí vì từng nếm thử, khi sự nhẹ nhàng mềm mượt tan chảy đầu lưỡi, mấy ai thể cưỡng sự hấp dẫn của nó.
“Đừng là bánh mì bánh ga-tô, phết lên bánh đa cũng ngon.” Trưởng phòng Thạch khỏi cảm thán.
Hạ Thược tưởng tượng cảnh bánh đa phết kem, nhịn .
Phòng cung ứng bên hành động nhanh, ngay ngày đầu tiên cử công tác về phía nam mua kem. Bánh quy ngón tay và dorayaki cũng nhanh chóng xuất hiện ở các cửa hàng lớn nhỏ Giang Thành, vẫn là bao bì nhỏ quen thuộc, vẫn là chữ in giấy gói.
Người bán hàng năm xưa nghỉ hưu, bằng một cô gái trẻ, nhưng vẫn thấy thuộc.
Những món bao bì đặc biệt từng là những món ăn ngon nhất trong nhà họ, ăn tùy tiện, đợi bố chia, mỗi đứa trẻ chia một miếng. Mỗi thấy gói giấy bố mang về chữ, là đồ ngon để ăn .
Những năm xuống nông thôn những món tuy vẫn còn bán, nhưng điều kiện bắt buộc, họ càng dám ăn.