[Xuyên Không TN 60] Sau Khi Bị Hủy Hôn, Tôi Gả Cho Đại Lão Văn Niên Đại - Chương 468
Cập nhật lúc: 2025-11-17 04:57:36
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước khi xuống nông thôn Tần Thư đến giúp bé dọn hành lý, Hạ Thược cũng mang theo sách giáo khoa của .
“Mấy năm nay là tình huống đặc biệt, cháu cần tránh một thời gian. Đợi vài năm nữa bên yên , hoặc là nhập ngũ, hoặc là tìm cách thi trường đại học công nông binh, qua những sách ít nhiều cũng dùng , nếu thời gian cháu cứ giở sách xem.”
Thành tích của Tiểu Hổ tệ, cứ thế bỏ phí thì thật đáng tiếc.
Năm 77 khôi phục kỳ thi đại học, bé cũng đến hai mươi tuổi, thể thi thử, dựa khả năng của mà .
Hơn một năm nay đều là Hạ Thược chăm sóc, Hạ Thược bảo mang, Tiểu Hổ liền đeo lên. Lúc còn mặc bộ quân phục màu xanh lục thịnh hành nhất những năm , vóc dáng quá cao, nhưng thẳng thắn, còn là đứa trẻ mũm mĩm ngày xưa luôn giữ tiền mừng tuổi để cưới vợ nữa.
Tiểu Hổ , dường như phong trào lên núi xuống nông thôn ở ngay mắt, Hạ khỏi lo lắng cho hai đứa cháu nội ngoại của .
Tiểu học năm năm, trung học bốn năm, Thừa Đông và Bán Hạ đều học lớp bốn tiểu học , xuống nông thôn thì ?
Nhà Hạ Thược chỉ hai đứa trẻ , nuôi nấng kỹ lưỡng, lớn lên cũng xinh xắn. Mắt to tròn, da trắng hồng, so với sự gầy gò vàng vọt của những đứa trẻ cùng tuổi, chúng chỉ mái tóc đen nhánh óng ả, mà mặt còn má bầu bĩnh của trẻ con.
Vì nỗi lo lắng , khi Tống Nhã mang thai, bà sang chăm sóc Tống Nhã sinh con, vẫn thường xuyên thư về dặn dò Hạ Thược chuẩn cái cái .
Kết quả kịp đợi hai đứa trẻ học xong tiểu học, cấp trung học cơ sở rút xuống còn ba năm.
Thừa Đông và Bán Hạ thư báo cho bà ngoại , dù xuống nông thôn thì các cháu cũng thể hoãn một năm, tiện thể hỏi bà ngoại bao giờ về.
Rồi hai đứa trẻ cấp hai, thanh niên tri thức xuống nông thôn bắt đầu về thành phố.
Thừa Đông và Bán Hạ tiếp tục thư cho bà ngoại, báo cho bà ngoại các cháu thể cần xuống nông thôn nữa, chủ yếu vẫn là hỏi bà ngoại bao giờ về.
Hạ Vạn Huy thường xuyên ở đơn vị, mãi đến ba năm Tống Nhã mới mang thai, sinh một cô con gái mùa xuân năm ngoái. Hạ Vạn Huy yêu quý, đặt tên theo tên học của Tú Tú là Hạ Ái Mẫn, mà đặt tên đệm là “Trân” để thể hiện sự trân quý.
Ông thích, nhưng khi Hạ thư kể cho Hạ Thược thì khỏi chút tiếc nuối.
Vì tăng trưởng dân quá mức, dân trở thành gánh nặng của quốc gia, những năm gần đây nhà nước chủ trương kế hoạch hóa gia đình. Giang Thành bên còn đỡ, Hạ Vạn Huy và Tống Nhã đều ở trong quân đội, quản lý nghiêm hơn, kết hôn, sinh con đều báo cáo.
Hai một cô con gái, căn bản thể xin chỉ tiêu sinh thêm, ước chừng cả đời chỉ một cô con gái .
Miệng tiếc nuối, nhưng khi Hạ Vạn Huy gửi về ảnh chụp chung của bà lão và đứa trẻ, Hạ ôm cháu gái nhỏ, vẫn tươi như hoa.
Trước thời kỳ cải cách mở cửa trong nước còn máy ảnh màu, nhưng một kỹ thuật gọi là tô màu ảnh, thể tốn chút tiền để tô màu cho những bức ảnh đen trắng rửa . Hạ Vạn Huy gửi về chính là loại , còn cho Hạ trẻ ít.
Hạ Thược cầm bức ảnh và lá thư, phát hiện Hạ Vạn Huy năm đó lẽ vì giành cô nên đặc biệt thích khoe , khoe con với cô.
Anh là một sĩ quan cấp trường, sắp lên cấp đoàn, cũng ngoài ba mươi, mà vẫn còn ngây thơ như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tn-60-sau-khi-bi-huy-hon-toi-ga-cho-dai-lao-van-nien-dai/chuong-468.html.]
Hạ Thược lười chấp nhặt với , đó cũng một bức thư cho Hạ, hỏi Hạ bao giờ về.
Trong thư cô còn đặc biệt nhắc đến một câu — “Tiểu Tôn hàng xóm gọi về phát tài.”
Không Hạ Vạn Huy xem xong nhảy dựng lên , một sĩ quan ngày càng trưởng thành điềm đạm mà nhảy dựng lên, chắc sẽ thú vị.
Không ngờ còn nhận thư trả lời, Tôn Thanh đến gọi cô phát tài .
Lúc đó hai đứa trẻ đang bài tập ở phòng khác, vì bố nhà nên còn ngoan ngoãn giúp rửa bát .
Hạ Thược đang lật xem truyện tranh, bàn còn bật đài, Tôn Thanh cửa hỏi: “Cô đang đang xem đấy?”
Đương nhiên là xem, Hạ Thược bật đài, chủ yếu là để ý xem khi nào khôi phục kỳ thi đại học.
Cô chỉ nhớ là cuối năm 77, còn ngày cụ thể thì rõ lắm. Năm ngoái mười năm đó kết thúc, bà cụ nhà họ Thái thả về, chỉ là chịu đựng giày vò nhẹ, điên điên khùng khùng, còn bình thường nữa.
Tháng bà lão qua đời, nhà họ Thái coi như tan rã , Tiểu Hổ cũng thể yên tâm trở về.
Chỉ là bé tuổi nhỏ, thời gian xuống nông thôn ngắn, trở về, e rằng đợi đến năm thanh niên tri thức về thành phố hàng loạt. Thay vì chờ đợi, chi bằng thử thi đại học, dù lứa sinh viên nhập học năm nay muộn, ba năm rưỡi là thể nghiệp.
Đương nhiên những chuyện cần với Tôn Thanh, Hạ Thược chỉ đẩy hộp truyện tranh qua, “Chị xem ?”
“Thôi , mà cô còn ? Cứ sách là buồn ngủ.”
Tôn Thanh xuống mép giường, đài hỏi cô: “ nhớ cô còn một căn nhà trống, cho thuê ?”
“Cho thuê chứ.” Hạ Thược , “Chị thuê ?”
Cô chỉ một căn nhà đó trống, khi Trần Ký Bắc chuyển sang bán hàng, tiền hoa hồng mang về mỗi năm còn cao hơn tiền lương. Tranh thủ lúc mười năm đó kết thúc mà thanh niên tri thức còn về thành phố, cô chọn mua thêm mấy căn nhà giá rẻ, cứ chờ bà chủ nhà cho thuê thôi.
“Mẹ của béo ngày xưa dẫn đến cô còn nhớ ? Cậu béo nhà bà sắp về .”
Cậu béo đó Hạ Thược đương nhiên nhớ, nào trở thành đứa trẻ đáng ngưỡng mộ nhất cả tiệm sách, đầu gặp ngay đại ma vương là cô, chọc cho thút thít, còn mấy nghi ngờ nhân sinh. Cô nhịn , gật đầu.
Tôn Thanh lẽ cũng nghĩ đến, “Thoáng cái mười mấy năm, béo đó cũng lớn . Cậu xuống nông thôn sớm, năm nay hai mươi sáu, qua năm mới sẽ là hai mươi bảy. Mẹ sốt ruột, bảo về là cưới, đang tìm nhà cho .”
“Vậy chị tìm thời gian, bảo bà qua xem.” Hạ Thược đồng ý nhanh chóng.
Tôn Thanh , đột nhiên hạ giọng, “Cô xem chuyện bán đồ lót của ?” Vừa so cánh tay, “ thấy phố ai đeo băng tay đỏ nữa, cũng ai những chuyện tố cáo đó, khắp nơi bắt .”
Người dân bình thường sống giản dị chất phác, ở trung tâm chính trị, đối với những chuyện lớn đó thường chậm chạp.
Mười năm đó kết thúc từ năm ngoái, nhưng đến năm nay, những chiếc băng tay đó mới biến mất, Tôn Thanh cũng mới phản ứng kịp.