Thừa Đông nắm chặt nắm tay nhỏ, gì.
Hạ Thược rõ ràng một , “Con bà ngoại , thể thẳng với bà ngoại, bà ngoại cũng nỡ xa con, nữa. con giấu tiền , những giải quyết vấn đề, nhỡ bà ngoại lo lắng quá mà phát bệnh thì ?”
Đây là điều bé Thừa Đông bao giờ nghĩ tới, bé dù thông minh đến mấy, cũng chỉ là một đứa trẻ chín tuổi.
Hạ Thược nhẹ giọng lặp , “Nhỡ bệnh cấp tính thì ? Nhỡ tiền để bên ngoài mất thật thì ? Nhỡ tiền , cưới vợ thì ? Con xem, lòng con là , nhưng con quyết định mà suy nghĩ kỹ, ngược sẽ gây hậu quả , đây là điều con ?”
Thừa Đông thành thật lắc đầu, “Không .”
“Cho nên chúng việc nhất định chú trọng phương pháp.” Hạ Thược , “Cũng cố gắng hết sức để suy xét đến hậu quả. Chuyện hôm nay con là sai, nhưng con kịp thời thừa nhận, chỉ phạt con rót nước rửa chân cho bà ngoại hai tuần, con tự suy nghĩ thêm.”
“Mẹ ?” Mẹ Hạ thấy Hạ Thược xong, vội vàng ôm cháu ngoại.
Bé Bán Hạ cũng chạy tới, im lặng nắm lấy tay trai.
Những gì cần đều , cứ níu kéo buông, chỉ phản tác dụng.
Hạ Thược dậy, chuẩn dọn bàn ăn, ngẩng đầu thấy Trần Ký Bắc đang về phía , ánh mắt xa xăm.
Khoảnh khắc đó cô cảm thấy đàn ông hình như đang , nhưng ánh mắt chút mất tiêu cự, như xuất thần.
Phát giác hành động của cô, đàn ông nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhanh hơn cô một bước bê bàn ăn, bếp bưng cơm.
Vì chuyện , bé Thừa Đông ăn cơm im lặng, còn im lặng hơn bình thường.
Sau bữa ăn Trần Ký Bắc như thường lệ cầm giẻ lau bàn ăn, nhỏ với Hạ Thược, “Em tự cơ quan , đưa Thừa Đông .”
Bề ngoài gì, nhưng là một cha, vẫn lo lắng cho con.
Hạ Thược gật đầu, “Được.” Ăn cơm xong cô tự cơ quan, để Trần Ký Bắc đưa hai đứa nhỏ đến trường.
Thời đại đường nhiều xe cộ, trẻ con đều tự học và tan học, đưa thế là đầu tiên. Bán Hạ vô cùng phấn khích, nhất quyết đòi ghế xe đạp của bố, “Bố ngày nào cũng chở , chở con và .”
Trần Ký Bắc đẩy xe cùng con trai, “Con một , cũng một bà ngoại .”
Lời đầu cuối, nhưng Thừa Đông xong, vẫn gật đầu.
Trần Ký Bắc con đường phía , “Mẹ con và bà ngoại con bao giờ nghi ngờ con, lấy tiền, bà ngoại thậm chí còn đếm.”
“Vâng.” Khuôn mặt nhỏ của Thừa Đông lộ vẻ hổ.
Đột nhiên đầu xoa nhẹ một cái, bé ngạc nhiên ngẩng lên, phát hiện bố thu hồi ánh mắt.
Người đàn ông dường như gì cả, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, “Nói chuyện tử tế với bà ngoại, đừng những chuyện ngốc nghếch như nữa.”
Thừa Đông sững sờ, đột nhiên nhận hôm nay bố đặc biệt đưa chúng học, thêm về chuyện của , mà là an ủi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tn-60-sau-khi-bi-huy-hon-toi-ga-cho-dai-lao-van-nien-dai/chuong-453.html.]
Bình thường em gái thích , thích nũng, bố đều dỗ em gái nhiều hơn. Cậu bé còn tưởng bố thích em gái hơn, thích lắm.
Thấy bé ngây đó, hồi lâu quên , quên cả cử động, Trần Ký Bắc dứt khoát bế con trai lên, đặt nghiêng khung xe phía , “Đi, bố chở hai đứa một lát, đưa hai đứa đến trường.”
Buổi tối trở về nhà, Hạ Thược phát hiện con trai tinh thần hơn lúc trưa nhiều.
Trước khi ngủ, Thừa Đông nghiêm túc lấy nước rửa chân cho Hạ, còn dùng tay nhỏ thử nhiệt độ nước.
“Cái đứa bé , bảo bà ngoại cần mà.” Mẹ Hạ , bối rối.
Thừa Đông kiên trì ấn bà xuống thành giường, bà ngâm chân nước, mới ngẩng đầu, “Bà ngoại, con cũng sẽ thành đạt.”
Mẹ Hạ sững .
Đôi mắt đen láy của Thừa Đông đầy kiên định, “Con cũng sẽ thành đạt, cũng thể đón bà ngoại hưởng phúc, bà ngoại đừng ?”
Mẹ Hạ cháu ngoại, hốc mắt đột nhiên ướt.
Tiền quá nhiều, Hạ cuối cùng cũng dám gửi hết, chỉ gửi một phần nhỏ, còn chuẩn tự mang theo.
Thời gian bước sang tháng Mười Một, Hạ Vạn Huy một bức thư nữa, mời chị gái và rể đưa các cháu tham dự đám cưới của . Nếu hai thật sự sắp xếp thời gian, thì xin hãy đưa Hạ lên tàu hỏa, sẽ đến Đại Liên đón .
Hai đứa trẻ gần quên chuyện , nhắc , nhớ .
Bán Hạ lập tức ôm chặt lấy bà ngoại, “Đây là bà ngoại của con! Ai cũng giành, cũng !”
“Đi về một chuyến .” Trần Ký Bắc , “Vừa Thừa Đông và Bán Hạ nghỉ đông.”
Miền Đông Bắc trời lạnh, ngược với miền Nam, nghỉ hè ngắn nghỉ đông dài, mỗi năm mùa đông đều nghỉ hai tháng.
Bán Hạ thấy mắt sáng lên, về phía .
Hạ Thược vốn định xem em trai kết hôn, nhưng vẫn cố ý trầm ngâm, “Vậy thì hai đứa bài tập thật .”
“Vâng .” Bán Hạ dùng sức gật đầu, còn giơ ngón tay mập mạp lên, “Con hứa.”
Kết quả ngày hôm Tôn Thanh đến kể lể với Hạ Thược, “Đại Cường về nhà ầm với , hỏi nó út kết hôn , cũng dự đám cưới. Mấy trai kết hôn hết , tìm cho nó? Nó còn hỏi thể đổi là cô .”
Hạ Thược xong liền chắc chắn cái miệng nhỏ của Bán Hạ nhịn , chạy với bạn bè .
Đại Cường cũng thật thú vị, mỗi năm đều ầm lên đòi đổi vài .
Phát hiện cô nấu ăn ngon hơn Tôn Thanh thì đòi đổi, phát hiện nhà cô nhiều đồ chơi hơn thì đòi đổi. Có nghịch ngợm đánh, ôm cái chăn nhỏ chạy đến lóc, bố mua bi thủy tinh, chạy lóc cóc về.
“ dì Hạ sắp ?” Kể lể xong, Tôn Thanh hỏi nhỏ cô.
Hạ Thược bất đắc dĩ gật đầu, “Vạn Huy đón bà dưỡng lão.”
Tôn Thanh khỏi tiếc nuối, “ còn định với cô là dì Hạ may vá giỏi, để bà ban ngày rảnh rỗi thêm với . Bà , các cô đều , bọn trẻ cũng học, cả để chuyện cùng.”