Người đàn ông nét mặt bỗng dịu một chút, giọng cũng còn lạnh lùng như , “Thật lúc đó một họ ở Đông Bắc.”
Lời đầu cuối, Hạ Thược sững một chút mới hiểu , “Anh cố ý việc, họ đuổi ?”
Trần Ký Bắc phủ nhận, “ chỉ thử thôi, lúc đó cũng cách nào khác.”
Cho nên mới đặc biệt cảm thấy với Lục Trạch Đồng, đặc biệt nhẫn nhịn Lưu Thiết Bình, cho đến khi Lưu Thiết Bình động đến đầu Vạn Huy?
sai, lúc đó quả thực chỉ cách để thoát khỏi gia đình đó.
Chỉ cần , bố Trần thể dùng phận cha để kiểm soát , bắt ở cái nhà ngột ngạt .
Tìm việc ? Lấy vợ?
Đừng hòng, bố Trần một vạn cách để phá hỏng hôn sự của , khiến mười dặm quanh đó ai dám gả cho .
Ngay cả khi kết hôn gia đình riêng, chỉ cần xa, cũng đừng hòng thoát khỏi sự ràng buộc.
Hạ Thược đột nhiên sinh sự phản cảm vô hạn với cha từng gặp mặt đó, “ là gì!”
Tính cô vốn ôn hòa, tính tình cũng , việc cô c.h.ử.i thẳng một như quả thực là hiếm thấy.
Mặc dù cô câu lớn tiếng, Trần Ký Bắc vẫn thấy, đáy mắt ấm áp hẳn lên.
“Nếu ông ở đây sống , chừng sẽ gì đó, em nên chuẩn tâm lý.” Anh rẽ xe đạp ngõ.
Hai năm mỗi đòi tiền, Trần Ký Bắc đều gửi về một đống giấy tiền vàng mã, bố Trần chắc ghê tởm ít, hai năm thư cho Trần Ký Bắc nữa. Nếu ông Trần Ký Bắc ở bên ngoài sống hề tệ, thì thể sẽ nảy sinh ý đồ.
Hạ Thược “ừ” một tiếng, đang định gì đó, thì thấy Tôn Thanh ở phía .
Tôn Thanh đang nắm tay một bé đầy bùn đất, về nhà cằn nhằn, “Mẹ trông con một lát, là con dính đầy bùn đất thế . Cái rãnh nước thối là chỗ gì hả?” Hình như đ.á.n.h hai cái, nhưng tay .
Chủ yếu là bé bùn đất quá bẩn, khắp lấm chấm bùn còn khô, giày dép thì cứ giẫm một cái là bùn nước b.ắ.n .
Trần Ký Bắc đạp xe ngang qua, Hạ Thược còn ngửi thấy một mùi rãnh nước thối chua lè của mùa hè.
Không cần , cô cũng thể tưởng tượng Tôn Thanh lúc tuyệt vọng đến mức nào, nhưng bé bùn đất toe toét miệng, mà hề sợ hãi.
Tôn Thanh quả nhiên nghiến răng, “Lẽ hồi đó bế về là Bán Hạ chứ? Sinh một cô con gái ngoan ngoãn mềm mại thì bao.”
“Sinh con gái, lỡ đen như Khương thì lấy chồng thì ? Đây là chị ?” Hạ Thược đầu .
Tôn Thanh ghét bỏ con trai , “Cũng đúng, đêm hôm bật dậy vệ sinh, còn thấy hai bố con nó ở .”
Cậu bé bùn đất thấy Hạ Thược thì vui, “Dì Hạ, Đông, Đông!”
Nhà Hạ Thược xích đu, ngựa gỗ, còn hai chị, Đại Cường thích chạy sang nhà Hạ Thược chơi.
Thấy nó giãy chạy sang bên , Tôn Thanh kéo con , “Tìm Đông cái gì? Bẩn thỉu thế Thừa Đông mới thèm chơi với con. Mau về nhà tắm rửa cho , lát nữa bố con về, thấy con thế còn đ.á.n.h cho một trận?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tn-60-sau-khi-bi-huy-hon-toi-ga-cho-dai-lao-van-nien-dai/chuong-428.html.]
Kéo bé bùn đất sân, cứ ngày qua ngày khác, bao nhiêu bộ quần áo.
Hạ Thược cũng xuống xe ở cửa, định nhà, nghĩ một lát , “Chị Tôn, đồ lót chị còn ?”
“Làm chứ, nhưng nhiều. Thằng bé ngày nào cũng nghịch ngợm hết mức, nhiều thời gian như ?”
“Vậy chị dừng một thời gian ,” Hạ Thược , “Em thấy bên ngoài gần đây yên bình lắm.”
“Có cô ngóng chuyện gì ?” Tôn Thanh lập tức hạ giọng.
“Cũng hẳn là ngóng, dù cẩn thận thừa, đỡ lấy chuyện.”
Lời của Hạ Thược Tôn Thanh vẫn lọt tai, gật đầu, “Vậy quần áo thường thì ? Quần áo thường cũng ?”
“Quần áo thường thì vẫn , mặc gì mà ?” Hạ Thược .
Tôn Thanh nghĩ cũng , “Biết , cô mau về , đừng để thằng nhóc thối hun .”
Không ngờ Hạ Thược chuyện với Tôn Thanh xong, lâu Khương Bách Thắng tìm đến cửa.
Lúc đó Hạ Thược và Trần Ký Bắc đang dọn cơm, bé Thừa Đông thì bò ghế, mặt mũi nghiêm túc, từng chữ từng chữ dạy Hạ chữ tấm thẻ, “Mã.” Thấy Hạ theo, nhặt một tấm khác vẽ hình con bò bàn , “Ngưu.”
“Ngưu.” Mẹ Hạ hợp tác tiếp tục .
“Thế cái là gì?” Bé Thừa Đông gật gù, thậm chí còn lấy tấm thẻ lúc nãy lên kiểm tra Hạ.
Khương Bách Thắng cửa ngạc nhiên : “Thừa Đông nhiều chữ thế ?”
“Chỉ nó thôi.” Hạ Thược , “Bán Hạ yên, hễ học chữ là m.ô.n.g nó nhúc nhích.”
Hai đứa bé hơn hai tuổi rưỡi, ở thời hiện đại là tuổi mẫu giáo. Đáng tiếc thời đại mẫu giáo, chỉ nhà trẻ, dành riêng cho gia đình cả hai vợ chồng đều trông con, năm đồng một đứa.
Đây còn là điều kiện , điều kiện thì đều là đứa lớn trông đứa nhỏ, Hạ Thược chỉ thể tự nghĩ cách dạy con nhận mặt chữ.
Trên bàn hơn một trăm tấm thẻ , bộ là hình ở chữ ở , do Trần Ký Bắc vẽ theo mô tả của cô. Bé Thừa Đông thích, chỉ tự học, còn mang dạy bà ngoại, thẻ sờ đến mức xơ cả mép, còn bé Bán Hạ…
Bé Bán Hạ ngân nga tất cả các bài hát và tuồng chèo thường phát đài radio.
Vừa nãy cô và Trần Ký Bắc nhà, còn thấy cô bé chơi với chiếc khăn tay, ở đó hát: “Tiểu Nhi từ thuở nhỏ~ hứa hôn Triệu gia~”
Chỉ là tuổi nhỏ ngọng, “Tiểu Nhi” hát thành “xẻo nhi”, “Triệu gia” hát thành “xào da”.
Khương Bách Thắng giống Tôn Thanh, thích chơi nhà khác, Hạ Thược hẳn là chuyện, chuyện con cái vài câu thẳng vấn đề chính.
Khương Bách Thắng cũng thích vòng vo, “Cô và Ký Bắc gần đây còn bán đồ ?”
Hạ Thược xong liền gì, chỉnh sắc mặt, “Không, nửa cuối năm ngoái bán nữa .”
“Không bán là .” Khương Bách Thắng gật đầu, lông mày vẫn nhíu chặt, “Sau cũng đừng bán nữa, thấy hướng gió đúng. Cô và Ký Bắc còn trẻ, hiểu. Một cái van mở , rốt cuộc sẽ phát triển thành cái gì, ai kiểm soát .”