[Xuyên Không TN 60] Sau Khi Bị Hủy Hôn, Tôi Gả Cho Đại Lão Văn Niên Đại - Chương 427

Cập nhật lúc: 2025-11-16 16:41:46
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không lão đại gia buồn bã, Hạ Thược đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “Đại gia, tiền riêng của ông thằng Nhị Đản bới kìa!”

“Cái gì?”

Lão Lữ nhảy dựng lên với tốc độ phù hợp với tuổi tác, vội vàng xuống đế giày, trống bàn, “Bà lão nhà sắp đến đưa cơm , thể để bà thấy , chỉ trông tiền để mua rượu mua t.h.u.ố.c thôi.”

Kết quả tìm một hồi cũng thấy, ngẩng đầu lên, lúc thấy ánh mắt tinh quái của Hạ Thược.

Lão Lữ lập tức nổi giận, “Cả trò đùa của đại gia mà cô cũng dám đem giỡn cợt!”

cứ ầm lên như , chuyện buồn bã gì, chuyện chiến trường gì, ông cũng còn nhớ đến nữa.

Hạ Thược chớp mắt với ông, “Đại gia ở nhà một là một ? Còn sợ bà cụ phát hiện ?”

Chuyện cũ nhắc , lão Lữ càng bực hơn, bắt đầu đuổi , “Mau , đừng ở đây tức thêm.”

Hạ Thược liền nhân cơ hội cáo từ cùng Trần Ký Bắc ngoài, còn đàn ông lộ dấu vết véo nhẹ đầu ngón tay, “Em cố ý đấy.”

Đây là câu khẳng định chứ nghi vấn.

Lợi dụng lúc tan tầm đông , Hạ Thược cũng véo một cái, “Làm ồn ào một chút, còn hơn là nhớ chuyện đau lòng.”

Đông , hai tạm thời đạp xe, qua đoạn cửa , Trần Ký Bắc đang chuẩn lên xe, ánh mắt đột nhiên khựng .

Cảm nhận ánh mắt của , Hạ Thược theo, phát hiện là một đội học sinh.

khỏi hạ giọng, “Sao thế?”

“Không , thấy một quen.” Trần Ký Bắc thu ánh mắt, định , đối diện thấy .

“Trần Khánh Niên? Anh là Trần Khánh Niên, hai của Trần Khánh Bảo ?”

Một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi chạy đến, vẫn cao lớn, trông gầy gò nhỏ bé, nhưng đôi mắt sáng quắc, chằm chằm Trần Ký Bắc từ xuống , “ thật , nhớ Trần Khánh Bảo từng , hình như ở Giang Thành nào đó.”

Từ khi đến gần, Hạ Thược cảm thấy sự sắc lạnh lâu thấy Trần Ký Bắc dường như dấu hiệu phục hồi.

Anh lạnh nhạt, đạp xe ngay, “Cậu nhận nhầm .”

“Nhận nhầm ?” Đối phương gãi đầu, hiển nhiên cũng dám chắc lắm, “Trần Khánh Bảo hai ở Giang Thành mà, nhưng Khánh Bảo cũng hai là một tên lêu lổng, sống ở Đông Bắc tệ, lẽ là nhận nhầm thật.”

Thiếu niên chiếc xe đạp xa, nghĩ đến chiếc đồng hồ đeo tay của Trần Ký Bắc, cảm thấy thể nào liên hệ với việc sống tệ .

Ở phía bên , đạp xe xa, từ đường lớn rẽ ngõ nhỏ, sự sắc lạnh Trần Ký Bắc vẫn hề giảm bớt.

Hạ Thược , dứt khoát phá vỡ sự im lặng , “Trần Khánh Bảo là ai?”

“Con trai út của bố .” Giọng Trần Ký Bắc lạnh nhạt, ngắn gọn súc tích.

Tuy nhiên Hạ Thược vẫn hiểu , “Là con của kế sinh ?”

“Ừ. Ông bốn mươi mấy tuổi mới sinh, cưng như vàng, đặt tên là Khánh Bảo.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tn-60-sau-khi-bi-huy-hon-toi-ga-cho-dai-lao-van-nien-dai/chuong-427.html.]

Giọng vẫn lạnh nhạt, nhưng thể sự châm chọc, “Thằng bé , sống ngay cạnh nhà , là bạn học của nó.”

“Sống ngay cạnh nhà ? Vậy thảo nào nó nhận .”

“Cũng tính là nhận .” Trần Ký Bắc , “Trước đây gặp nó, nó bao giờ chuyện với .”

Hai chênh mười tuổi, vốn thể chơi chung. Huống hồ Trần Ký Bắc đây vốn cô độc lạnh lùng, danh tiếng ở quê cũng , là bạn học của Trần Khánh Bảo, từng chuyện với cũng dễ hiểu.

Điều Hạ Thược thể hiểu là chuyện khác, “Bốn mươi mấy tuổi? Bố năm nay bao nhiêu tuổi? Mẹ kế bao nhiêu tuổi?”

Trần Khánh Bảo và là bạn học, năm nay cũng mười bốn, mười lăm tuổi, lúc Trần Ký Bắc sinh bố hơn ba mươi tuổi ?

“Bố năm nay năm mươi bảy, thằng Trần Khánh Phong bốn mươi lăm.”

Vợ chồng già chênh lệch một giáp, thảo nào bố Trần thiên vị đến mức đó, thằng Trần Khánh Phong lúc lấy ông còn đến ba mươi.

cho dù Trần Ký Bắc còn một đứa bé nữa, giữ , bố hơn ba mươi tuổi mới sinh , thì cũng quá muộn.

Dường như Hạ Thược đang nghĩ gì, Trần Ký Bắc thản nhiên : “Nếu còn sống, năm nay đúng năm mươi mốt.”

Nhỏ hơn bố Trần sáu tuổi, là bố Trần kết hôn tính là sớm.

Hạ Thược phát hiện gia đình Trần Ký Bắc thật sự phức tạp, chỉ là đây tuyệt đối nhắc đến, cô cũng hỏi. Hôm nay hiếm khi nhiều, Hạ Thược dứt khoát nhân cơ hội hỏi cho rõ, “Thực em vẫn tò mò, rốt cuộc chuyện bố là thế nào.”

Trần Ký Bắc , rõ ràng khựng một chút, giọng cũng trầm xuống, “Không .”

“Không ?” Hạ Thược bất ngờ.

“Không . Trong nhà ai nhắc, bên ngoài cũng ai với .”

Tuổi thơ đầy bạo lực lạnh và sự thờ ơ, mất sớm, bố tái hôn…

Mọi chuyện như , nhưng với tính cách sắc sảo cố chấp như , hề rõ nguyên do. Hạ Thược những năm tháng đó vượt qua như thế nào, và đối với những hoặc tham gia chuyện đó hoặc ngoài lạnh lùng, tâm trạng như thế nào.

Hạ Thược nhất thời im lặng, Trần Ký Bắc hiếm khi nhiều, “Không những học sinh khi nào về.”

Hạ Thược ngẩn , lập tức hiểu , “Anh sợ nó về quê, kể chuyện gặp ngoài?”

“Cũng hẳn là sợ.” Trần Ký Bắc , “Trước đây ở quê, mấy khi xuống đồng việc.”

Hạ Thược thấy bất ngờ.

Trần Ký Bắc là chút tính cách của một cuồng công việc, căn bản thể lêu lổng. Lý Lai Đệ khăng khăng ở quê kiếm mấy công điểm, nếu dối, thì là cố ý .

Quả nhiên Trần Ký Bắc khẩy, “Bố lớn tuổi , công điểm kiếm nhiều như , Trần Khánh Phong kết hôn, vợ con nuôi. Họ bèn đ.á.n.h chủ ý lên đầu , bắt xuống đồng kiếm tiền, nuôi hai con họ.”

Nếu đối xử với , chịu khó hơn một chút cũng , nhưng cả cái gia đình đó…

Hạ Thược bày tỏ sự đồng tình với hành động của , “Không là đúng, vợ ông cưới, con ông đẻ, dựa mà bắt cày bừa cho họ?”

Trần Ký Bắc cô sẽ như , sẽ những lời như cha bao giờ sai, là con trai, hiếu thảo với bố . Cũng sẽ bố cũng dễ dàng gì, bảo nên thông cảm nhiều hơn, gì đó kiểu em trai dù cũng là m.á.u mủ ruột thịt.

Loading...