[Xuyên Không TN 60] Sau Khi Bị Hủy Hôn, Tôi Gả Cho Đại Lão Văn Niên Đại - Chương 420

Cập nhật lúc: 2025-11-16 16:37:12
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Thược lúc đó đồ ngủ, lộ vẻ bàng hoàng, “Không nữa, con để ý, mai con đến đơn vị xem .”

Mẹ Hạ cũng gần đây cô bận rộn, “Vậy con xem , tháng Chín . Cho dù lỡ thất lạc giữa đường, lá thứ hai cũng nên đến .”

“Vâng, mai con sẽ hỏi sớm, về phòng ngủ ạ.”

Hạ Thược tiễn Hạ về phòng đối diện, nhưng trong lòng tám phần là hỏi cũng gì.

Kể cả cô quá bận để ý, lão Lữ cũng sẽ nhắc cô thư, nhắc chỉ thể là .

Ngày hôm cô đến đơn vị hỏi, quả nhiên là .

Lòng Hạ Thược lúc đó trùng xuống, Trần Ký Bắc , bên cạnh xong cuộc đối thoại giữa cô và lão Lữ, cũng nhíu mày.

“Sao thế? Có thư nào mất ?” Lão Lữ quan tâm hỏi.

Hạ Thược lắc đầu, “Không ạ, chỉ là hai tháng nay nhận thư, lạ.”

Tháng nào cũng thư đến, lão Lữ cũng một em trai trong quân đội, “Chắc là việc gì đó chậm trễ thôi.”

“Chắc ạ.”

Hạ Thược chào tạm biệt lão Lữ, bước , Trần Ký Bắc liền nhỏ: “Viết một lá thư bảo đảm hỏi thử xem.”

Thư bảo đảm, là dán hai con tem lên phong bì, và ghi rõ là thư bảo đảm.

Thông thường thư từ quan trọng hoặc sợ thất lạc, sẽ dán thêm một con tem so với thư thường, tốn thêm tám xu.

Hạ Thược gật đầu, “Trưa về em sẽ .” Hạ Vạn Huy ở cách xa ngàn dặm, liên lạc bất tiện, cũng chỉ thể như .

Buổi trưa về nhà, Hạ quả nhiên thể chờ đợi mà hỏi: “Tìm thấy thư ?”

“Không ạ.” Hạ Thược dùng lời giống như với lão Lữ, “Có lẽ là việc gì đó chậm trễ, con thư hỏi thử.”

Mẹ Hạ xong liền gật đầu, “Con .” Lại : “Nhân tiện hỏi xem về lính tình nguyện , chuyển đổi thế nào .”

Hạ Thược một lá thư gửi , dán hai con tem, nhưng với Hạ đó là thư bảo đảm.

Thế nhưng, cho đến tận gần Quốc khánh, vẫn thư của Hạ Vạn Huy.

Đây là hơn nửa tháng , gửi thư từ Giang Thành đến đơn vị của Hạ Vạn Huy, chỉ mất năm sáu ngày là đến nơi, huống chi đây còn là thư bảo đảm.

Mẹ Hạ gần đây ngày nào cũng hỏi một , Hạ Thược bề ngoài vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng bắt đầu bất an. Cô kìm gửi lá thư bảo đảm thứ hai, nhưng vẫn bặt vô âm tín.

Trần Ký Bắc thể cảm nhận cảm xúc của cô, thấy cô tan về phía bảng đen nhỏ bên ngoài phòng cảnh vệ, trong mắt lộ vẻ lo lắng, tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, an ủi bóp nhẹ, “Vạn Huy ở trong quân đội, là nơi nào tìm thấy, chúng nghĩ cách khác xem . Hay là gọi điện cho họ, nhờ giúp hỏi thăm ?”

“Hay là em tìm chị dâu hỏi , em điện thoại của chị dâu.”

Hạ Thược hiểu ý , nhà Tần Thư trong quân đội, chức vụ còn thấp, lẽ sẽ cách.

Cô mím môi thu ánh mắt, hít sâu một , khi về nhà biểu lộ gì, lén lấy mảnh giấy Tần Thư nhét cho cô lúc .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tn-60-sau-khi-bi-huy-hon-toi-ga-cho-dai-lao-van-nien-dai/chuong-420.html.]

Khi đó cô giúp Tần Thư, cũng chỉ là việc nhỏ tiện tay, nghĩ đến việc để Tần Thư trả ơn gì, chỉ là để phòng trường hợp cần dùng đến, nên vẫn luôn giữ mảnh giấy trong hòm. Không ngờ một ngày, ân tình thực sự phát huy tác dụng.

Hai vợ chồng cùng đến phòng cảnh vệ mượn điện thoại, khi , tay Hạ Thược trượt một cái.

Trần Ký Bắc thấy, im lặng cầm lấy mảnh giấy giúp cô .

Tiếng “tút” vang lên bốn liên tiếp, đối diện cuối cùng nhấc máy, Hạ Thược giữ vững giọng , “Xin chào, tìm đồng chí Tần Thư ở phòng Tài vụ.”

Người bên đáp lời, tiếp theo tiếng bước chân xa, từng tiếng kéo dài thời gian .

Không đợi bao lâu, trong ống mới truyền đến giọng dịu dàng của Tần Thư, “Xin chào.”

“Chị dâu, là em, Hạ Thược.” Hạ Thược lời thừa thãi nào, thẳng vấn đề, “Em việc nhờ chị giúp.”

Nghe là Hạ Thược, giọng điệu của Tần Thư cũng trở nên nghiêm túc, “Xảy chuyện gì ?”

Chuyện của Hạ Thược ở đơn vị cô chị dâu thứ hai kể , tháo vát như chị dâu thứ hai còn hết lòng khen ngợi Hạ Thược năng lực. Hai vợ chồng cũng dễ dàng cầu xin, thể gọi điện thoại , chắc chắn là xảy chuyện lớn.

Quả nhiên, giọng Hạ Thược tuy vẫn nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí lộ vẻ nặng nề, “Em trai em mất liên lạc trong quân đội, em nhờ chị giúp em hỏi thăm.”

“Mất liên lạc ?” Tần Thư kinh ngạc. Nghĩ đến những động thái gần đây trong nước, cô vội hỏi: “Em trai em ở đơn vị nào?”

“Đơn vị pháo cao xạ,” Hạ Thược .

Tần Thư xong trong lòng càng kinh ngạc hơn, trầm ngâm một lát, “Cho em hiệu đơn vị, quê quán và tên, chị sẽ nhờ cả chị hỏi thử.”

Không hai lời, liền đồng ý giúp Hạ Thược việc .

Lòng Hạ Thược yên tâm, “Vâng.” Vừa định , bên Tần Thư : “Em đợi một chút, chị tìm giấy bút .”

Ghi chép xong, cô với Hạ Thược: “Chị sẽ trả lời em sớm nhất thể.” Lại an ủi: “Yên tâm, chắc chắn sẽ mất .”

Hạ Thược cảm ơn cô, mới cúp điện thoại.

Bên lão Lữ đại khái, cũng : “Yên tâm, ở đây trông, điện thoại cái là gọi ngay.”

“Vậy thì cảm ơn lão Lữ ạ.” Đối với sự nhiệt tình của ông cụ, Hạ Thược vẫn ơn.

“Cảm ơn gì chứ? vốn dĩ ở đây trông mà.”

Chào tạm biệt lão Lữ , hai vợ chồng đều chút im lặng.

Đi một đoạn, Hạ Thược mới phát hiện Trần Ký Bắc theo cô trong, “Anh ?”

“Không vội.” Trần Ký Bắc cô bằng đôi mắt đen, gì đó nhưng , cuối cùng im lặng cùng cô suốt quãng đường.

Có một chuyện như vương vấn trong lòng, Hạ Thược tự nhiên tâm trạng xem, càng tâm trạng tham gia buổi liên hoan.

Dù cho lớp bánh quy cơ khí năm ngoái phá lệ đạt danh hiệu tiên tiến, năm nay giành một danh hiệu nữa, dù cho bản hai năm liên tiếp là Lao động kiểu mẫu.

Đối mặt với tràng pháo tay khắp hội trường, mặt cô quá nhiều nụ , xuống sân khấu liền đưa đồ cho hai đứa nhỏ đang cùng bố và bà ngoại đến xem náo nhiệt.

Sợ Hạ cứ mãi nghĩ chuyện thư từ, cô đặc biệt nhờ Trần Ký Bắc đưa Hạ cùng hai đứa trẻ đến đây.

Loading...