[Xuyên Không TN 60] Sau Khi Bị Hủy Hôn, Tôi Gả Cho Đại Lão Văn Niên Đại - Chương 392

Cập nhật lúc: 2025-11-16 16:03:19
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lúc chuyện, Hạ Thược lấy tiền đến, tổng cộng ba mươi tệ, coi như là chuyến kiếm trắng.

Nhân viên bán hàng đếm tiền, bỏ túi, “Vậy về đây, còn kịp chuyện với vợ câu nào.”

“Đường trơn, cẩn thận.” Hạ Thược và Trần Ký Bắc cùng tiễn cửa.

Nhìn xa, hai mới .

Trên đường Hạ Thược hỏi Trần Ký Bắc: “Hai luôn tính sổ như ? Em cứ nghĩ sẽ góp vốn, chia lợi nhuận với . Hay là cũng tự mang một lô hàng về, chuẩn đợi hàng đầu , sẽ bán theo chúng ?”

trích phần trăm từ tiền vốn tuy thỏa, nhưng lợi nhuận là cố định, bằng góp vốn nhiều hơn.

“Không.” Trần Ký Bắc thản nhiên, “Người khá thận trọng, sợ gánh rủi ro.”

ăn buôn bán nào chuyện gánh rủi ro, nhiều thậm chí chịu lỗ vài , nộp vài học phí, mới dần dần tìm bí quyết. Hơn nữa rủi ro Trần Ký Bắc gánh phần lớn , chỉ cần theo húp miếng canh là , thế mà cũng dám?

Hạ Thược chút tò mò, “Anh rốt cuộc thế nào mà lên nhân viên bán hàng ?”

So với Khoa trưởng Thạch tinh ranh, đầu óc kinh doanh của thật sự lắm. Hàng tồn kho bán , nhờ Trần Ký Bắc giúp đỡ đưa ý kiến, bây giờ Trần Ký Bắc chỉ một con đường, cũng dám theo.

“Gia đình ở Thổ Sản.” Trần Ký Bắc chỉ một câu.

Mở cửa, cố ý bổ sung: “ tìm chính là loại .”

Hạ Thược nghiêng đầu đàn ông.

Lúc Trần Ký Bắc câu vẻ mặt vẫn lạnh lùng, hề lộ việc chỉ đầu óc nhanh nhạy, mà còn là thâm trầm.

Tìm những tinh ranh, quả thực sẽ đỡ lo hơn, nhưng e rằng mấy , đối phương sẽ tìm mánh khóe, kiếm cớ giúp mang hàng, mà tự . Dù ánh mắt chọn hàng như , cũng thể tự thêm đồ riêng bán theo.

Thâm hiểm hơn nữa, giở trò báo giá của , chi phí của họ sẽ cao hơn.

Mà đối phương chỉ thể kiếm một khoản đó, còn thể kiếm nhiều hơn trong việc bán hàng .

Trần Ký Bắc chọn một hành sự thận trọng thậm chí thể là nhát gan như , gần như tránh tất cả rủi ro kể . Thảo nào yên tâm để đối phương giúp mang hàng, ngay cả cách phê duyệt đồ, cách quan hệ cũng dạy cho đối phương.

Chắc trong mắt đối phương, nào ăn khéo là lỗ, chuyện phí chạy việc dễ dàng nhận đến thế.

Hạ Thược nữa, sắp xếp đống khăn lụa, lấy vài chiếc để Hạ chọn.

“Để chọn cái gì?” Đồ trong tay nhẹ đến mức như trọng lượng, Hạ còn dám cầm, rụt rè đẩy .

“Chọn để quàng chứ .” Hạ Thược thấy bà dám chọn, dứt khoát chọn hai chiếc nhét cho bà, “Chút nữa trời ấm lên, con dạy quàng.”

Không đợi Hạ từ chối, cô chọn vài chiếc treo lên nôi lắc. Khăn lụa sặc sỡ rủ xuống, chiếc nôi lắc đơn giản lập tức thêm vài điểm tô, lúc đung đưa khăn lụa khẽ lay động, khiến mắt Tiểu Bán Hạ đủ.

Kiểm kê xong xuôi, Hạ Thược mới xuống, hỏi Trần Ký Bắc: “Có cần em giúp bán ?”

Khăn lụa là đồ phụ nữ dùng, lẽ bảo Trần Ký Bắc một đàn ông to lớn quàng lên cổ chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tn-60-sau-khi-bi-huy-hon-toi-ga-cho-dai-lao-van-nien-dai/chuong-392.html.]

Quả nhiên Trần Ký Bắc gật đầu, “Chỗ chị Tôn qua nhiều phụ nữ, còn định nhờ chị giúp bán nữa.”

Thật là, cái gì cần nghĩ đều nghĩ đến hết .

Chỗ Tôn Thanh chỉ nhiều phụ nữ qua , vì đồ lót chủ yếu là phụ nữ đang cho con b.ú hoặc sắp cho con bú, là phụ nữ trong độ tuổi sinh đẻ. Những phụ nữ thường tuổi quá lớn, đều khả năng mua sắm, nếu cũng nỡ bỏ tiền đồ lót, khớp với nhóm đối tượng khách hàng của khăn lụa.

Hạ Thược đều cảm thán, cái đầu như thế , cả sự dũng cảm và quyết đoán, kiếm tiền thì ai kiếm.

“Anh định thế nào để chị Tôn giúp bán?” Cô hỏi đàn ông.

Trần Ký Bắc rõ ràng dự tính, “Hai phương pháp: một là giao hàng sỉ cho chị , chị bán bao nhiêu tiền là việc của chị , chúng chỉ kiếm lời chênh lệch; hai là đồ chị chỉ phụ trách bán giúp, chúng trả hoa hồng theo doanh cuối cùng.”

Hai phương pháp , một là họ thuộc dạng trung gian, Tôn Thanh bán lẻ.

Tuy rằng nếu , sẽ kiếm nhiều hơn lấy hoa hồng, nhưng rõ ràng cũng tự gánh rủi ro.

Cái còn thì giống như nhân viên bán hàng của các đơn vị, kiếm ít hơn một chút, rủi ro cũng ít hơn một chút, thậm chí thể rủi ro.

Hạ Thược do dự, “Được, hôm nào em sẽ qua tìm chị Tôn chuyện .”

Không ngờ cô còn , thời gian bước sang đầu tháng Tư, tuyết còn sót mặt đất ngày càng ít, Tôn Thanh đến tìm cô thanh toán tiền lời .

Vào cửa thấy khăn lụa nôi lắc, Tôn Thanh “ồ” lên một tiếng, “Đồ thế ?”

Tôn Thanh nay thích những thứ đẽ, Hạ Thược cũng , “Ký Bắc tìm mang từ tỉnh ngoài về, ?”

“Đẹp chứ.” Tôn Thanh gật đầu, “Lát nữa lúc về mua hai chiếc ở chỗ cô.”

“Mua thì cần, đang định tìm chị chuyện .”

Hạ Thược lấy cái túi lớn , liên tiếp rút mười mấy chiếc, kiểu dáng, màu sắc đều khác , “Chị cứ thoải mái chọn.”

Nói cũng vòng vo, “ và Ký Bắc nhờ chị bán giúp ở chỗ chị, chị thấy thế nào?”

“Được chứ.” Tôn Thanh chút do dự, “Chỗ đông phụ nữ, thích hợp bán cái .”

Hạ Thược bảo cô chọn, cô cũng chọn hai chiếc, cầm tay ướm thử lên cổ, “Đây là tiền công cho ?”

“Không .” Hạ Thược với cô về hai phương án của Trần Ký Bắc.

Tôn Thanh xong , “Cho hai chiếc là , phức tạp thế gì?”

Hạ Thược gì, chỉ mở cái túi lớn cho cô xem.

“Trong đây bộ là khăn lụa ?” Tôn Thanh kinh ngạc, “Cái bao nhiêu tiền? cứ tưởng chỉ lớp thôi.”

“Cho nên mới tính toán rõ ràng với chị chứ.” Hạ Thược đặt túi về chỗ cũ.

Vì đồ nhiều, Tôn Thanh cũng khách sáo với cô, suy nghĩ một lát : “Cái cũng từng bán, là cứ lấy hoa hồng .”

Hạ Thược hề ngạc nhiên, “Được, loại lớn bán một chiếc trả chị hai hào, loại nhỏ trả tám xu. Ngoài cứ bán mười chiếc, còn thể tặng chị thêm một chiếc, chiếc chị tặng khác tự giữ bán, chúng đều can thiệp.”

Loading...