[Xuyên Không TN 60] Sau Khi Bị Hủy Hôn, Tôi Gả Cho Đại Lão Văn Niên Đại - Chương 368

Cập nhật lúc: 2025-11-16 08:41:18
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiếp của Hạ Thược, y tế phát triển, điều kiện sống , trẻ con thiếu dinh dưỡng, đều là sinh mở mắt. Trẻ con thời đại thì , hai đứa nhà cô ăn uống nhất thể , vẫn mất ba bốn ngày mới mở mắt.

“Chị dâu lúc m.a.n.g t.h.a.i ăn uống đúng ?” Cô hỏi Tôn Thanh.

“Mới m.a.n.g t.h.a.i mấy tháng thì gặp nạn đói, ăn no , cháu gái nhỏ của một tuổi rưỡi còn .”

Tôn Thanh xong liền hiểu, “Mang thai ăn uống đúng ?” Cô vẻ mặt nghiêm túc ghi nhớ, vội vàng lấy hai đôi giày nhỏ mang đến cho Hạ Thược xem, “Thế nào? Có ? Vài tháng nữa là mặc .”

Đôi giày nhỏ lớn hơn chiếc bánh bao là bao, đế giày đều khâu tay, mềm mại, mặt giày còn may một hình con thỏ bằng vải.

Cặp song sinh nhà Hạ Thược là tuổi Mão (Thỏ).

“Đẹp lắm.” Hạ Thược nhận lấy đặt trong lòng bàn tay, nhịn , “Cậu cái gì? Tốn công lắm.”

“Không , và Tiểu Trần con thì để đỡ đầu? Mẹ đỡ đầu nên những thứ ?”

Hai phụ nữ chuyện trong nhà, Trần Ký Bắc xách tã bẩn ngoài, khỏi cửa gặp Khương Bách Thắng.

Khương Bách Thắng hôm nay nghỉ ở nhà, hai đứa bé , cũng nhịn theo, chỉ là đàn ông tiện phòng cữ của . Anh cũng khác thấy thèm thuồng hai đứa bé đến mức nào, ho nhẹ một tiếng tìm chuyện để , “Tôn Thanh ở nhà ?”

“Ừm.” Trần Ký Bắc thực thèm nhiều, tìm cái chậu bắt đầu giặt tã.

Khương Bách Thắng giọng lạnh nhạt của , thấy thế nào cũng thoải mái, ho một tiếng, với giọng điệu của một đàn từng trải một cách nghiêm túc: “Giặt tã là việc của phụ nữ, là đàn ông con trai, cái ?”

Lần Trần Ký Bắc còn cho một câu “ừm”, Tôn Thanh trong nhà đảo mắt một cái, “Bản gia trưởng, còn Tiểu Trần nhà . Lát nữa giặt quần áo cho , để mặc quần áo bẩn .”

Lại than phiền với Hạ Thược, “Cũng lắm thói thế, cái đàn ông , cái đàn ông cũng .”

Khương Bách Thắng chính là quá nặng gánh, lẽ cũng liên quan đến sự giáo d.ụ.c từ nhỏ. Ở ngoài thì một hai, ghét nhất là khác sợ vợ, đen mặt, sợ tổn hại đến thể diện đàn ông của .

nếu thực sự gia trưởng đến mức nào, cửa đóng , chẳng vẫn giúp Tôn Thanh cuộn len ?

Hạ Thược đặt đứa bé đang ngủ sang một bên, “Không , nước mắt chảy khi vả mặt , đều là cái miệng mạnh miệng của hôm nay.”

Lời thú vị, Tôn Thanh định , cửa bếp bên ngoài đột nhiên mở , truyền đến vài giọng xa lạ mang âm điệu Quan Lý, “Lần chắc là nhà Bách Thắng chứ? là nhà Bách Thắng! Bách Thắng chú tìm cháu , chú là chú Cử cháu đây!”

Vẻ mặt Tôn Thanh lúc đó liền cứng , nhưng vẫn chào Hạ Thược, mở cửa ngoài.

Ngoài cửa ba lớn, hai nam một nữ, phụ nữ còn bế một đứa bé hơn ba tuổi, những gì thể mặc đều mặc , nhưng vẫn run lẩy bẩy vì lạnh.

Người dẫn đầu là một ông lão sáu mươi mấy tuổi, nếp nhăn như khắc bằng d.a.o mặt, đặc biệt là ở giữa trán, trong, “Mau tìm hai bộ quần áo cho tam ca tam tẩu và cháu trai nhỏ của cháu, cái nơi rách nát Đông Bắc lạnh c.h.ế.t .”

Thấy ông suýt nhầm nhà Hạ Thược, Khương Bách Thắng trầm giọng chỉ sang nhà đối diện, “Đó mới là nhà cháu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tn-60-sau-khi-bi-huy-hon-toi-ga-cho-dai-lao-van-nien-dai/chuong-368.html.]

“Cháu ở Đông Bắc sống lắm ? Sao còn ở chung với khác?”

Ông chú Cử vẻ vui lắm, nhưng vẫn , dẫn con trai con dâu và cháu trai nhà đối diện.

Thấy cảnh , sắc mặt Tôn Thanh càng khó coi hơn, hạ giọng hỏi Khương Bách Thắng: “Người nhà đến, với em một tiếng?”

“Anh thế nào ? Anh cũng .” Sắc mặt Khương Bách Thắng cũng lắm.

Bên nhà Tôn Thanh đóng cửa , bên Trần Ký Bắc cũng giặt xong tã mang nhà, phơi giường.

Mùa đông Đông Bắc lạnh, đồ giặt xong phơi ngoài trời là đóng băng ngay, ngược trải giường, khô nhanh hơn.

“Em thấy sắc mặt chị Tôn lắm, đến mấy ?” Hạ Thược hỏi nhỏ Trần Ký Bắc.

Trần Ký Bắc cho cô, lông mày cô lập tức nhíu , “Một ông chú, một cặp vợ chồng, còn một đứa bé ba tuổi… Nhà chị Tôn chuyện gì lớn, đến nhiều thế, còn dẫn theo cả con nít?”

Mẹ Hạ là từ Quan Lý đến, gật đầu, “Tốn bao nhiêu tiền đường? Đứa bé cũng chịu khổ.”

Lặn lội đường xa như , lớn cũng mệt chịu nổi, huống chi là trẻ con.

Trần Ký Bắc phơi xong, giúp Hạ Thược kéo chăn, nhẹ giọng bổ sung: “Người đến còn là một bé trai.”

Bé trai thì càng nên, thời nay bé trai là bảo bối, đặc biệt là ở nông thôn, ai nỡ để con chịu khổ như ?

Hạ Thược tựa chiếc chăn ấm áp, “Em nhớ chị Tôn từng , Khương em trai, cha cũng còn. Một ông chú dẫn theo nhiều đến như , là cuối năm, còn báo một tiếng, e rằng chuyện …”

Lời cô còn dứt, bên nhà đối diện đột nhiên truyền đến giọng sắc bén của Tôn Thanh, “Không ! đồng ý!”

Chương 112: Cho nhận con nuôi

Nói kỹ , chú Cử thực họ của ông nội Khương Bách Thắng.

Ông nội Khương Bách Thắng chỉ bố Khương Bách Thắng là con trai, đến đời là hai đời độc đinh. Chú Cử là cả của ông nội Khương Bách Thắng, là con trai của ông bác cố Khương Bách Thắng, về quan hệ họ hàng, thực cũng quá thiết.

quê hương Khương Bách Thắng đều là cùng một họ cùng một làng, coi trọng lễ giáo gia tộc.

Chú Cử là con trai trưởng của chi trưởng, vai vế và phận đều lớn hơn, Khương Bách Thắng và Tôn Thanh chỉ thể kính trọng.

Tôn Thanh ngờ, ngay cả một lời chào hỏi cũng , tự ý dẫn một đám đến nhà cô. Không chỉ vẻ bề của trưởng bối, mà mở miệng cô nhận cháu trai nhỏ của con trai thứ hai của ông con nuôi.

“Không ! đồng ý!” Phản ứng của Tôn Thanh kịch liệt.

Sắc mặt Khương Bách Thắng cũng khó coi, “Chúng cháu còn trẻ, bốn năm mươi tuổi thể sinh , cần.”

Anh khó coi, chú Cử còn khó coi hơn, gác tẩu t.h.u.ố.c nặng nề xuống giường, “Mày ăn Tết xong cũng hai mươi mốt tuổi , còn cần? Bố mày bằng tuổi mày mày học , còn mày thì , kết hôn bốn năm còn mống nào! Chú hai chỉ cháu là cháu trai, nếu cháu trăm tuổi mà nối dõi hương hỏa, cháu bảo chú giải thích với chú hai thế nào…”

Loading...