Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hồ Nhất Châu huýt sáo vang dội: “Đánh đấy, kịch tính thật!”
“Là Học viện Quân sự Bạch Nguyệt và Học viện Quân sự Đệ nhất Liên bang.” Một nam sinh nhận , giọng phấn khích: “Năm ngoái hai đội cạnh tranh cực kỳ gay gắt. Nếu vì các thành viên khác trong đội Bạch Nguyệt còn non yếu, Kỳ Độ thể dẫn dắt họ giành chức vô địch .”
Kỳ Độ, một thiên tài trẻ tuổi của Cộng hòa Bạch Nguyệt, nổi danh với thiên phú về năng lực tâm linh vượt trội và kỹ năng điều khiển cơ giáp đa dạng.
Với kỹ năng chiến đấu và thể chất đỉnh cao, ở tuổi 14, thể dễ dàng đánh bại những cựu binh dày dạn kinh nghiệm trở về từ các chiến trường liên hành tinh.
Vì thế, Khẩu Vĩ, học viên tân binh mạnh nhất của Học viện Kỹ thuật Quân sự Lâm Tượng, thường các bạn cùng khóa gọi đùa là ‘Tiểu Kỳ Độ’.
Hồ Nhất Châu xuống, mở một lon nước năng lượng tổng hợp và uống một : “Có lẽ năm nay sẽ cơ hội đó. Nghe cơ giáp của nâng cấp một nữa .”
“ , cải tiến. Khẩu s.ú.n.g tỉa cũ kỹ năm ngoái loại bỏ, thế bằng khẩu s.ú.n.g máy R40 tiên tiến hơn, mang tốc độ và hỏa lực vượt trội.”
Là học viên quân sự, họ đều kiến thức chuyên sâu về những loại khí tài : “Thật là khổ khi so sánh. Mỗi Kỳ Độ điều khiển cơ giáp, cảm thấy học môn chỉ để giải trí.”
“Làm mà sánh bằng chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tinh-te-hieu-truong-nho-be-nhung-sieu-ba-pciq/chuong-39.html.]
Hồ Nhất Châu mím môi, chỉ khẩu s.ú.n.g máy mà ai đó nhắc tới: “Người trang R40 , còn chúng thì vẫn đang dùng R17. Cái cơ giáp cũ kỹ của học viện thì kém linh hoạt, còn hạn chế năng lượng, cho phép b.ắ.n s.ú.n.g bừa bãi nữa chứ!”
“Cậu vẻ bất mãn với học viện nhỉ?” Một nam sinh chợt lên tiếng.
Trong hình chiếu mô phỏng, hai bên vẫn đang giao tranh ác liệt. Hồ Nhất Châu rõ đó gì, chỉ vọng : “Ngay cả một cô nhóc cũng thể hiệu trưởng, đừng là bất mãn gì!”
Ngay khi dứt lời, Hồ Nhất Châu lập tức kế bên đạp một cú.
Hồ Nhất Châu chỉ nghĩ là bạn bên cạnh vô ý đụng trúng, nên cũng chẳng để tâm: “Chỉ chiến đấu thì ích gì? Cuối cùng cũng chẳng giải quyết chuyện Triệu giả bệnh…”
Chưa hết câu, đạp thêm một nữa.
Lần Hồ Nhất Châu nhịn nổi, liền hung dữ quát lớn: “Sao cứ đạp mãi thế!!”
Khi chân vẫn còn giơ giữa trung, cả cứng đờ, chôn chân tại chỗ như khúc gỗ: “Hiệu… Hiệu trưởng…”
Quyển 1