Công an ngẩn , hiểu, bảo sẽ thông báo cho đến nhận khi vụ án rõ.
Lục Nhượng, " thể về ?"
Công an, "Có thể, gì cần chúng sẽ thông báo cho ."
Lục Trường Minh, " cũng về cùng..."
Công an, "Anh thì , bản cũng là nghi phạm, mặc dù lập công chặn kẻ chủ mưu định bỏ trốn, nhưng một chi tiết cụ thể vẫn bổ sung xong."
Ví dụ như động cơ g.i.ế.c , phụ nữ bên trong đó điên loạn đến giờ chỉ gào thét, ngoài việc thừa nhận thì chẳng gì ích.
Hơn nữa là công cụ gây án, trong môi trường lớn thiếu thốn t.h.u.ố.c men hiện nay, việc tiêm t.h.u.ố.c kiểm soát nghiêm ngặt.
Lục Trường Minh nhắc nhở, Lục Nhượng bỏ .
Vừa xuống bậc thang, từ xa thấy đường phố bên ngoài, lập tức tăng tốc bước chân, mượn bóng tối nắm lấy tay cô.
Lục Nhượng nhíu mày. "Đến một giờ nguy hiểm lắm, bây giờ ngoài đường lộn xộn lắm."
Việc thanh niên tri thức về thành phố ngày càng thuận tiện, khiến một lượng lớn đổ về thành phố, nhưng việc , ngoài luôn thấy những đắn lang thang phố.
Tân Điềm lắc tay , "Em đến đón về nhà mà, ."
Cạch một tiếng, một luồng sáng bật lên trong bóng tối chiếu rọi con đường phía .
Tân Điềm áp cánh tay Lục Nhượng, song song về phía trường học, "Hôm nay trăng mỏng, mây nhiều, đường tối quá khó , nên em mang đèn đến cho đây."
Ánh đèn rực rỡ và định mở đường, những con côn trùng nhỏ ánh sáng thu hút bay qua bay , con nào con nấy đều mang theo sự quyết liệt của thiêu lao ánh sáng mà đ.â.m .
Nụ Lục Nhượng dịu dàng hơn, ánh sáng phản chiếu trong mắt, nắm lấy tay bên cạnh, mềm mại, cẩn thận là thể trượt khỏi lòng bàn tay, khỏi siết chặt thêm vài phần.
Anh nhẹ nhàng về kết quả.
Ông nội sát hại, tay là vợ cũ của bố .
Tân Điềm kinh ngạc, "Sao họ đến đây?"
Lục Nhượng, "Đến đòi ngọc bội."
Tân Điềm, "?"
Lục Nhượng, "Lục Diệu Quang ghi gia phả, vợ của Lục Cảnh Thuận đột nhiên khăng khăng lấy miếng ngọc hộ mệnh đứa bé ngày xưa."
Tân Điềm, "... Thảo nào nhà mất con, đeo ngọc con nít." Chẳng khác nào chiêu dụ trộm.
Đương nhiên, kẻ đáng ghét nhất vẫn là tay.
Tân Điềm khỏi thắc mắc, "Lục Diệu Quang ma lực gì? Mẹ nuôi cũng thích đến , may mà phu nhân Lục còn tỉnh táo."
Vợ cả thì , đó là tình cảm thực sự nuôi dưỡng từ khi còn bé, mười mấy năm tình cảm.
Liễu Yên kết hôn với ông , nhận một cách liền mạch mới là điều kỳ lạ.
Bây giờ, đứa con sói mắt trắng nhận tiểu tam , khi tìm phận định đổi nhận , mà vợ cả còn tự đến giúp đòi ngọc bội...
Tân Điềm sực tỉnh, "Ấy, đúng, họ đến đây đòi ngọc bội gì, ông nội ngọc bội gì."
Bước chân dừng , vật treo n.g.ự.c đập ngực, khẳng định sự tồn tại của .
Đôi mắt ướt át của Tân Điềm lập tức mở to, rút tay đồng thời nhét đèn pin tay Lục Nhượng, cúi đầu kéo cổ áo , lôi nửa miếng ngọc bích nạm vàng Lục Nhượng tặng .
"!!!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thap-nien-co-vo-nho-cua-phan-dien-trong-truyen-nien-dai/chuong-460.html.]
Ngọc bội!
Đòi ông nội đòi Lục Nhượng!
Tân Điềm hối hận vì Bành Thành, nửa tháng cô vắng rốt cuộc xảy chuyện gì!
Trong tay, miếng ngọc hình bán nguyệt bọc viền vàng, sờ rõ ràng, trong đầu cô cố gắng nhớ hình dáng ban đầu của nó, nhưng quên mất, chỉ nhớ là hình tròn.
Lục Nhượng bật đèn, xua đuổi lũ muỗi vo ve xung quanh, thấy cô đoán , chủ động , "Về nhà kể cho em ."
...
Lục Nhượng , họ đến ngày thứ năm khi cô .
Ngày hôm đó.
Lục Cảnh Hiền Tân Điềm chơi.
Ông trách móc Lục Nhượng, "Chuyện lừa dối lớn còn , con bé vô tư như , còn tâm trạng chơi, cháu dâu như cưới về thì gì."
Tay Lục Nhượng gọt táo ngừng, "Lời dối là do cháu bịa ."
Lục Cảnh Hiền càng giận hơn, "Cậu dám cô gì hết!"
Lục Nhượng "ừ" một tiếng, "Không , cháu là con riêng mà ở rể nhà , ngoài ai mà chẳng cháu lấy vợ giàu."
Bàn tay nhăn nheo của Lục Cảnh Hiền đập lên chăn, tức đến mức ba hồn bảy vía bay lên trời.
Cụ già giường bên cạnh cũng nhịn khuyên, "Con cháu phúc của con cháu, cháu trai đúng đấy, thời buổi con ngoài giá thú ai mà chịu gả, huống chi là sinh viên đại học, kiếm chẳng ."
Lục Cảnh Hiền, "?"
Ông ngẩn , "Không , ông hiểu tình hình."
Cụ già, "Mấy ngày nay hai cãi hiểu hết , chẳng là cháu ở rể, vui."
Lục Cảnh Hiền, " , nhà ai trai ở rể chứ, cháu cũng là sinh viên đại học mà."
Cụ già, " nó trai , con riêng, sinh từ việc dan díu bên ngoài, ngược mấy năm bắt là đ.á.n.h đổ đấy, đúng , tình hình nhà như , ủy ban đánh?"
Lục Cảnh Hiền: "..."
Cụ già, "Hơn nữa, chỉ mỗi đứa cháu , ở rể thì ở rể thôi."
Lục Cảnh Hiền, "... Không cháu ông nên ông thế."
Cụ già, "Cậu xem kìa, tức giận , cẩn thận sinh bệnh đấy."
Lục Cảnh Hiền , thèm để ý nữa.
Lục Nhượng mỉm với cụ già giường bên cạnh, đúng lúc thấy, đột nhiên sực tỉnh.
Ông dậy, "Không đúng, ông chỉ một đứa cháu?"
Ánh mắt Lục Nhượng lóe lên vẻ thất vọng, cúi đầu cắt táo, "Cháu chuyện phiếm với ông thì nhắc đến."
Cụ già hứng thú, " , cháu trai khác của từng thấy? Suốt ngày chỉ đứa chăm sóc , lẽ thiên vị , con trai con dâu cũng thấy ."
Vừa dứt lời, liền thấy gọi "Bố".
Lục Nhượng thấy đến, nhíu mày, cụ già tò mò hỏi, "Cô là con gái con dâu nhà ?"
Lục Cảnh Hiền thấy con dâu cũ, liền cắt ngang, "Ai cho các đến!"