Xuyên Không Thập Niên: Cô Vợ Nhỏ Của Phản Diện Trong Truyện Niên Đại - Chương 454
Cập nhật lúc: 2025-11-16 14:39:39
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đừng , chỉ cần khoác cái mác nước ngoài, giá cả tăng lên mấy bậc, nhưng vẫn mua.
Tân Điềm một vòng thì mất hết hứng thú, gì thật sự thích hợp để quà tặng Lục Nhượng, khỏi cửa chậm rãi về thì gặp một tiệm sách.
Cô bước , phát hiện một khu vực riêng dành cho văn học nước ngoài.
Mùi mực sách thoang thoảng trong khí, Tân Điềm xem, cuối cùng tìm thấy một bộ ba tập dịch sang tiếng Anh.
Thời thơ ấu, Kiếm sống, Những trường đại học của .
Văn học Liên Xô cũ, giờ đây thể bày bán công khai giá sách.
Tân Điềm lén xem bản gốc tiếng Nga, là nhờ giám đốc Điêu giúp đỡ, lén mang từ sách tịch thu của ủy ban.
giờ là để tặng Lục Nhượng, cô nghĩ một lát vẫn lấy bản dịch tiếng Anh.
Đây là một món quà, cô nhờ chủ tiệm gói ba quyển sách với .
Chủ tiệm , tiệm sách của ông giấy gói, đành chỉ sang một tiệm tạp hóa nhỏ bên đường, ở đó thể gói .
Tân Điềm một vòng, cuối cùng cầm món quà hình hộp vuông gói trong hộp màu xanh da trời, vui vẻ.
Từ bên ngoài thì thể bên trong là gì.
Trở về khách sạn, nghỉ ngơi xong, nhưng chị gái vẫn còn đang ngủ, Phượng Quyên trong phòng khách nhỏ, đang chuyện với cô, khéo léo đề cập đến ý định mở cửa hàng quần áo.
Việc mua bán mấy ngày nay khiến Phượng Quyên nhận lợi nhuận của ngành quần áo.
Tính toán đây của cô là khi đơn hàng lớn, sẽ mở thêm một điểm bán sỉ nữa, vì quen thì dễ hơn mới.
Bây giờ cô đổi ý định, mở cửa hàng quần áo.
Tân Điềm bước cửa, ngẩng đầu lên, đặt món quà lên vali, liền thấy mắt cô sáng lên rõ rệt, thăm dò hợp tác , mở thêm vài cửa hàng, cửa hàng bán sỉ cung cấp, lấy hàng trực tiếp từ nhà máy gia công chi phí còn thấp hơn.
Lâm Tuyết Nhu, "Nó còn học nữa, thì cô hỏi ý nó xem."
Phượng Quyên ngạc nhiên, ý là định nhúng tay khoản tiền ?
Vậy mà đưa tiền lớn đó cho con bé...
Phượng Quyên một nữa chứng kiến giới hạn cưng chiều con cái của gia đình .
Cô lấy tinh thần, "Cũng đúng, Điềm Điềm ý kiến gì ? Không cần cháu gì cả, chỉ cần góp vốn, thím sáu cháu bốn, chỉ chờ chia cổ tức, như cháu học cũng ảnh hưởng đến việc bà chủ nhỏ."
Tân Điềm nghĩ ngợi gì lắc đầu, "Tiểu thím, chỉ còn hai năm nữa là cháu nghiệp phân công việc, tiện ăn ."
Phượng Quyên, "Cái thì đúng, cháu là sinh viên đại học, tiền đồ quan trọng, thôi ."
Hơi tiếc nuối, nhưng cũng dây dưa, thấy mặt Tân Điềm đỏ bừng, bảo cô nghỉ ngơi , "Gần đây ngân hàng, lát nữa nhé?"
Tân Điềm nghỉ mười phút, khi gọi Tân Mật dậy, tiện thể cả ba cùng ăn cơm khi giải quyết xong việc.
Việc chuyển khoản diễn nhanh chóng.
Tân Điềm mở sổ tiết kiệm mới tại chỗ, tiền chia đều ba phần, và chị gái mỗi một sổ, gửi tiết kiệm định kỳ, đợi về nhà sổ tiết kiệm ở địa phương sẽ tiện hơn.
Lâm Tuyết Nhu tiếp lời, "Nói mà vẫn là con gái út chu đáo, bố cháu còn bao giờ cho nhiều tiền như thế."
Tân Điềm đắc ý, tối gọi điện thoại còn cố ý lẩm bẩm, "Mẹ bố bằng con !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thap-nien-co-vo-nho-cua-phan-dien-trong-truyen-nien-dai/chuong-454.html.]
...
Lưu Bành Thành năm ngày, giữa tháng Tám dự định về.
Tân Điềm máy bay nữa, về vội, Lâm Tuyết Nhu cũng chiều theo cô, tìm mối quan hệ mua ba vé giường mềm.
Chuyển hai chuyến tàu, trong đó dừng vô ga, ga lớn thời gian dừng lâu, còn thể xuống xe dạo xung quanh, mỗi thành phố một đặc trưng, ngay cả trứng luộc bán ở nhà ga cũng chút khác biệt về hương vị.
Đến trưa ngày thứ ba mới về đến nhà.
Tân Điềm thẳng phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, tắm một tiếng đồng hồ mới thoải mái ánh nắng phơi tóc.
Không quên với , "Tối nay con ăn cơm ở nhà, lát nữa con đến trường."
Cô ông nội Lục Nhượng hết giận , còn ở bệnh viện .
Lâm Tuyết Nhu cô một cái, nghĩ đến món quà cô cẩn thận cất vali khi dọn hành lý, ừ một tiếng.
Mùa hè nắng gắt, mười phút là tóc khô, cô cẩn thận chải một b.í.m tóc lệch, ôm món quà về phía trường học.
Trong kỳ nghỉ hè, cổng đóng, Tân Điềm chỉ thể vòng từ cổng chính khu nhà tập thể.
Cổng nhỏ mở, ông bảo vệ đang phe phẩy quạt nhắm mắt dưỡng thần, thấy tiếng động thì dậy, thấy Tân Điềm thì ngẩn một lát, vội vàng dậy áp sát cửa sổ.
"Tiểu Tân cháu về , là tin giáo sư Lục nên cố ý về sớm ."
Tân Điềm gượng.
Chuyện của cô và Lục Nhượng, trong suốt kỳ nghỉ hè , thật sự khiến tất cả những sống trong khu tập thể rõ mồn một.
Ông bảo vệ dường như nhận , vẫn đang cảm thán, "Chuyện xảy đột ngột quá, cháu đến an ủi Lục Nhượng cho , thằng bé thức trắng ba ngày liền , cứ tiếp tục như thì cũng theo ông nó mất, c.h.ế.t thể sống ..."
Tân Điềm, "Ông ơi! Ông gì ."
Cô nhầm , cái gì mà mất, cái gì mà c.h.ế.t thể sống !
Ông bảo vệ cô cho giật , thấy cô vẻ mặt kinh ngạc, chiếc quạt trong tay cũng phe phẩy nữa, "Cháu , giáo sư Lục đột tử trong bệnh viện ba ngày ."
...
Tân Điềm chạy như điên về một hướng.
Hai chân dốc hết sức lực, khí trong phổi dần dần theo kịp thở, bắt đầu tức ngực.
Hô.
Hô.
Trong lúc thở dốc, Tân Điềm thấy giữa một vùng tường trắng ngói xám, những vòng hoa đủ màu sắc nổi bật bất thường.
Vài ở cửa, vẻ mặt buồn bã, thỉnh thoảng thở dài, cô chen qua đám đông xông , trong nhà quan tài như cô tưởng tượng, chỉ đặt một bàn hương ở cửa, dựng một bức di ảnh đen trắng.
Khuôn mặt vốn nghiêm nghị, ngay cả khi chụp ảnh cũng hề một chút nụ , lạnh lùng chằm chằm cô.
"Điềm Điềm về , mau trong xem Lục Nhượng , thằng bé tự nhốt trong đó mấy ngày , ăn uống."
"Thi thể của lão Lục vẫn còn để ở nhà xác bệnh viện, hỏa táng chôn cất, đợi Lục Nhượng bàn bạc một quy trình, bây giờ trời nóng thể chậm trễ thêm nữa."
"Láng giềng trong kỳ nghỉ hè đều thể giúp đỡ, gì cần giúp đỡ thì bảo nó cứ , cháu cũng an ủi nó cho ."
Tất cả những lời xì xào đều Tân Điềm chặn , cô ôm món quà nặng trịch, ở cửa theo thói quen gõ cửa.