Xuyên Không Thập Niên: Cô Vợ Nhỏ Của Phản Diện Trong Truyện Niên Đại - Chương 413

Cập nhật lúc: 2025-11-16 13:26:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM6If9Rw5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tân Kế Vinh: “... Đi thì , nhưng là tỉ thí , để thương.”

Lâm Tuyết Nhu vui vẻ đập tay với cô con gái út.

Tân Kế Vinh xen giữa, với vợ: “Em cũng , cũng , nếu em gửi bài thành công, thì đến võ quán.”

Lâm Tuyết Nhu nghĩ, bà xem thi đấu về , chắc là hy vọng gì , liền đồng ý ngay.

Lúc , Tân Lập Diệp từ ngoài : “Mẹ, đưa thư đến, là thư và phiếu gửi tiền của .”

Lâm Tuyết Nhu: "?"

Tân Kế Vinh nhanh chân hơn, đón lấy: “Tiểu Lâm, bóc ?”

Lâm Tuyết Nhu thấy vẻ đắc ý của ông, nhưng phong thư, cảm giác yên như bụi lắng xuống.

“Bóc .”

Bóc là một tờ báo, một ô lớn bài tên là Lâm Thất.

Đó là một câu chuyện ngắn, năm nghìn chữ.

Tân Điềm lướt qua, câu chuyện kể về một cô con gái học chơi bóng rổ.

Hơi quen thuộc.

Tân Kế Vinh nhướn mày: “Đây là lấy cô con gái út sáng tác trực tiếp đây mà.” Câu chuyện cuối cùng mở rộng sang bóng rổ nữ, đúng lúc nhà nước đang sức hỗ trợ thể thao, thú vị và hợp thời.

Phiếu gửi tiền là một tờ séc.

Nhìn con , tròn sáu mươi đồng.

Lâm Tuyết Nhu cũng chút ngạc nhiên: “Mấy chữ sáu mươi đồng ư?” Bằng cả tháng lương của bà .

Tính là mười hai đồng một ngàn chữ, rằng việc sáng tác kịch bản nội bộ nhà hát đều tính lương cứng, chỉ kịch bản chọn dàn dựng mới tiền thưởng, nếu thì bà đang đào tường rào xã hội chủ nghĩa, tư bản .

Tân Kế Vinh thì quan tâm tiền bạc gì.

Ông đắc ý: “Tiểu Lâm , ý trời định thế , nếu em động tay động chân, sẽ cùng em đến võ quán tỉ thí, còn dạy khác thì thôi , tốn công tốn sức lắm.”

Lâm Tuyết Nhu cất phiếu gửi tiền , nếu Tân Kế Vinh mạnh mẽ , bà còn thể cãi vài câu, nhưng ông thế đúng ý bà.

“Biết , rảnh rỗi cũng rảnh rỗi, giúp em rút tiền .”

“Được! Dù cũng một khởi đầu .”

Tân Điềm vỗ tay nhỏ, cổ vũ cho .

Xem kìa, cô, là một độc lập tự chủ.

Lâm Tuyết Nhu xoa mái tóc dài của cô con gái út, cả: “Lúc đó con cùng ?”

Tân Kế Vinh: “, con cùng và em gái con .”

Tân Lập Diệp đồng ý ngay: “Xem ngày , con định ngày mai đưa Thất Nguyệt bệnh viện lớn khám sức khỏe, kiểm tra .”

Trong sân, chỉ một Thất Nguyệt ngoan ngoãn bàn ăn, chờ đợi những khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thap-nien-co-vo-nho-cua-phan-dien-trong-truyen-nien-dai/chuong-413.html.]

Dường như cảm nhận ánh mắt của trong nhà, cô bé đầu , đôi mắt cong cong nở nụ .

“Ăn cơm thôi.”

Tân Lập Diệp gật đầu: “Ăn cơm , đúng , đồ con gửi về món tương hải sản mới nghiên cứu ở ngoài đảo.”

Lúc mới nhớ , đến là để mở bưu kiện.

chỉ hai và Thất Nguyệt về, họ tàu hỏa về, Thất Nguyệt nên cũng mang quá nhiều đồ theo , chỉ mang hai bộ quần áo , những thứ ăn uống dùng khác đều gửi qua bưu điện, chậm chạp mãi đến hôm nay mới tới.

Anh lên tiếng bảo em gái và ăn cơm, cúi đầu tiếp tục lấy đồ .

Tân Kế Vinh ném chiếc bao tải rắn lên ghế sô pha, giúp đỡ: “Mấy đứa món tương hải sản mới nào ?”

“Lát nữa nếm thử xem, khi gia đình quân nhân ngoài đảo theo quân lượng tăng lên đột ngột, nhiều trong lớp xóa mù chữ học , văn phòng sắp xếp để giải quyết vấn đề công việc cho nhiều hơn, mở một xưởng nhỏ.”

Lấy nguyên liệu tại chỗ tương, ngoài việc bổ sung cho căng tin, phần dư thừa sẽ bán qua cửa hàng cung tiêu đến địa phương.

“Năm nay còn khai hoang trồng dưa hấu, đợi dưa hấu còn định thử tương dưa hấu, và còn trồng cả , loại xanh bình thường thôi.”

“Không ngờ, gia đình quân nhân ngoài đảo thích uống .”

“Cái kể đến em gái út, trái cây mà em gái út và các bạn nấu năm ngoái nhiều đứa trẻ nhớ mãi, nhà tìm Thất Nguyệt bàn bạc thử nghiệm thêm vài , thực sự , cứ mùa hè, trái cây trở thành món khoái khẩu của bọn trẻ.”

Đồ ăn vặt ngoài đảo ít.

Trái cây thì nhiều, nhưng trẻ con dày lớn đến mấy , nhà nào cũng giàu gì, thể ăn gì là cho con ăn nấy .

Sau Thất Nguyệt quầy trái cây, mỗi loại trái cây cắt miếng một chút, một ấm là đủ cho một đứa trẻ uống no.

“Sau uống nhiều, một Thất Nguyệt lo xuể, bảo cô chuyển quầy , vì dùng nhiều, ngoài đảo thiếu đất nên tự trồng lấy, cũng thêm vài vị trí nông dân trồng .”

Tân Điềm gật đầu: “ là, nếu quầy đông khách thì Thất Nguyệt lo xuể .”

việc giao tiếp tiện, nhà nào cũng tuân thủ quy tắc.

Tân Kế Vinh xa hơn một chút: “Cuối cùng quầy về tay ai?”

Tân Lập Diệp cầm lọ tương bàn ăn, cố ý nháy mắt: “Về căng tin.” Tức là về quân đội một cách gián tiếp.

Tân Kế Vinh trò: “...”

Tân Lập Diệp , đúng như bố đoán, chuyện ăn lời luôn khiến đỏ mắt, Thất Nguyệt kiện.

Cũng may báo cáo với quân đội, dự định thiết lập trái cây để tăng thu nhập, mở rộng đơn vị căng tin, ngoài ba bữa ăn hàng ngày, thời gian còn thể bán trái cây hoặc nước dừa, cũng thể chia ca nhiều hơn để thiết lập thêm vài vị trí công việc, tuyển dụng vài nhà đến .

báo cáo , những kiện mới thể vững, ngược Thất Nguyệt trở thành bếp trưởng nhỏ của món trái cây, đương nhiên, khi dạy xong thì để cô bếp nữa, mà cho cô đến trường dạy bé câm.

Giờ đây, trái cây đảo còn yêu thích hơn cả nước ngọt ga.

Rẻ, còn lượng lớn, thể dỗ dành trẻ con.

Tân Lập Diệp chỉ sơ lược, những chuyện phiền phức đều đề cập, nhưng ai từng sống ngoài đảo, nghĩ cũng hề dễ dàng như lời .

Tân Điềm xong liền hỏi trai: “Bán trái cây kiếm tiền ạ?”

Tân Lập Diệp: “Kiếm tiền gì , đều là nhà góp một quả táo, nhà góp một quả lê mà thành, thu tiền còn tốn công Thất Nguyệt nhặt củi, còn bù lỗ chứ.”

Loading...