Tân Điềm thấy vấn đề gì, cùng Lục Nhượng mỗi ôm một túi về khách sạn.
Mua sắm cũng mệt thật.
Tân Điềm từ chối lời mời của Nhị Hổ nhà chú Tang ăn cơm, mà chọn dùng bữa qua loa ở gần khách sạn với Lục Nhượng.
Sáng sớm hôm , bố cô bé lái xe đến đón.
“Mang theo thẻ , lên hội chợ thấy cái gì thích thì với bố.”
Tân Điềm bám lưng ghế: “Bố ơi, chắc là mua ?”
Tân Kế Vinh con gái nhỏ chắc chắn là bệnh keo kiệt tái phát: “Mua thì tiện hơn, một vật liệu lớn khó kiếm đủ, bố sắp tới cũng nhiều thời gian để .”
“ nhà quạt điện, máy ghi âm đều , chắc gì cần mua , , bố ơi, khi quạt điều hòa đảo sản xuất xong, con quạt điện ở nhà.”
“Thay , đồ gia dụng còn nhiều loại lắm, xem .”
Tân Điềm chớp mắt, hỏi: “Bố ơi, đồ gia dụng nội địa nhiều ?”
Tân Kế Vinh khẽ : “Chưa chắc rẻ hơn hàng nhập khẩu .”
Tân Điềm dụi mũi gì, đợi theo bố hội chợ, mắt cô bé ngó khắp nơi.
Triển lãm dựng lều ngoài trời, một khu quảng trường lớn khoanh chia thành từng ô, mỗi thương hiệu chiếm một vị trí, trang trí và sắp đặt gian hàng.
Kiểm tra thẻ xong , ở cổng nhắc nhở bụng rằng, hàng phía đều là đồ gia dụng nhập khẩu, trong là hàng gia công của các công ty liên doanh, sâu hơn nữa mới là hàng nội địa, xong thì để họ tùy ý.
Tân Điềm lướt qua, đúng như bố , đồ gia dụng nhiều thật.
Bên ngoài cùng bày một chiếc tivi bụng lớn, ăng-ten dựng mái lều, bên trong đang chiếu quảng cáo.
Tân Điềm kiềm chế sự phấn khích, kéo Lục Nhượng : “Có màu! Bách hóa địa phương bây giờ chỉ bán tivi đen trắng thôi.” Mà còn dùng phiếu để mua.
Tân Kế Vinh đầu : “Trong nước cũng tivi màu, chiếc đầu tiên đời từ năm bảy mươi ở nhà máy 712.”
“Oa.”
Tân Điềm chiếc tivi màu, lập tức cảm thấy cũng còn quá ghê gớm nữa.
Đi về phía , là một món đồ lớn, bên cạnh một đàn ông mũi khoằm cao lớn đang chuyện với những ngoại quốc khác, Tân Điềm đầu Lục Nhượng.
Lục Nhượng : “Anh đang giới thiệu sản phẩm, là công nghệ mới, mô hình thiết kế bơm nhiệt một thế giới, thúc đẩy sự phát triển công nghệ điều hòa khí hiệu suất năng lượng cao, chi phí thấp.”
“Anh tự mãn quá.” Tân Điềm bố, Tân Kế Vinh nhún vai: “Trong nước hiện nay vẫn là máy điều hòa cửa sổ dùng điện ba pha, hoặc điều hòa hai khối, nhà đến để bán công nghệ.”
Hay là khoe khoang, mua thật thì còn thế nào.
Đi tiếp về phía , Tân Điềm còn thấy máy giặt lồng ngang tự động , bố , quần áo vứt là tự giặt , còn lò vi sóng, là thể hâm nóng cơm nướng đồ ăn, nhưng bố bức xạ lớn, tính năng an thấp, thao tác dễ nổ.
Cuối cùng cô bé còn thấy máy tính, thuyết minh đó còn gọi là máy điện toán, Apple thế hệ thứ hai.
Tân Điềm hoang mang một lúc: “Cái cũng là đồ gia dụng ?”
Tân Kế Vinh khẽ , đầu , cảm thấy sáng lập hội chợ thật thú vị.
Phía là sản phẩm xuất khẩu gia công của các nhà máy liên doanh, phần lớn là bán dẫn, máy nhạc, máy ảnh, tivi các loại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thap-nien-co-vo-nho-cua-phan-dien-trong-truyen-nien-dai/chuong-355.html.]
Đến khi bước khu vực hàng nội địa, thứ đầu tiên đập mắt là đèn pin đầu hổ, kèm với pin Bạch Tượng.
Tân Điềm chớp mắt, thấy một nhãn hiệu khác, về phía là quạt trần, quạt điện các loại, cách một thấy máy ảnh Hải Âu, máy điều hòa cửa sổ Tuyết Tùng, máy giặt tự động Bạch Liên, tivi đen trắng Gấu Trúc.
Tân Điềm nhỏ: “Những thứ phía chúng cũng , tại đặt ở phía thế ?”
Bên cạnh cô bé, một của nhà máy sản xuất máy giặt, tự nhiên thấy và trả lời: “Kỹ thuật theo kịp, như chiếc máy giặt tự động của nhà máy chúng , vì lý do kỹ thuật, sản xuất nhưng thể sản xuất hàng loạt.”
Không thể sản xuất hàng loạt thì thể chiếm lĩnh thị trường, giành giật công việc kinh doanh với những thứ dây chuyền nhập khẩu của .
“Không thể sản xuất hàng loạt, giá cả cũng giảm , nhiều đủ ăn, ai sẵn lòng bỏ mấy trăm tệ để mua máy giặt.” Ai cũng thà giặt tay.
Tân Điềm buộc thừa nhận, đây là tình hình quốc gia.
Cô bé thấy đối phương thật lòng buồn bã, kìm an ủi: “Đừng vội, chúng dùng ba mươi năm đuổi kịp trăm năm của họ, tương lai chắc chắn sẽ vượt qua.”
“Nói lắm.”
Tân Điềm giật , liếc thấy một bóng dáng quen thuộc tới.
Cô bé chắc chắn gặp qua, nhưng lời đến miệng nhất thời quên mất gọi đối phương là gì.
“Ông... Ông An?”
An Tùng Bách mỉm nhẹ: “Đồng chí nhỏ đúng.”
Tân Điềm chút bối rối, chỉ gặp mặt một , khiến cô bé cảm thấy đặc biệt xa lạ với đối phương.
An Tùng Bách hỏi: “Đã xem từ phía đến đây ?”
Tân Điềm gật đầu, đem thắc mắc lúc hỏi .
Tại đồ của đất nước đặt ở phía thế ?
An Tùng Bách : “Cảm thấy ấm ức ? thực tế, nếu chúng đặt cùng , mua nổi sẽ móc tiền , mua nổi chỉ chọn cái .”
Bây giờ trong lòng dân, hàng nhập khẩu, hàng nước ngoài mới là .
Chạy theo mốt, đuổi kịp thời trang thì sẽ học theo Hồng Kông.
Mua đồ điện, chọn sản phẩm ưu tiên nhãn hiệu Nhật Bản.
“Cho nên đất nước mới cần thế hệ các cháu học tập .”
Tân Điềm ngờ, chủ đề như thế cũng thể vòng đến việc học tập, xem ấn tượng đầu tiên cô bé để cho ông , chính là cô bé thích học.
Cô bé khẽ nhắc nhở: “Ông An, hình như ông nhận thư hồi âm của cháu, cháu bây giờ học tập cũng lắm.”
An Tùng Bách nghĩ đến điều gì đó, nụ sâu hơn.
“Thư hồi âm nhận , cũng ý tưởng mới của cháu.”
“?”
“Kiếm tiền , đất nước bây giờ đang thiếu tiền.”
“...”
Không, giống mà.