Nói là mượn, ai cũng mượn là trở .
Thế nên Tướng quân Tân gửi hàng, trực tiếp bảo họ đến sân bay đón, cho đối phương cơ hội luồn lách.
Nào ngờ đến nơi, tìm nhà khách để nghỉ chân, mở cửa Lục Nhượng nhét đầy giày là tiểu hoàng ngư (tiền vàng), bây giờ còn cộm chân, nên cứ đó khán giả.
Quả nhiên khán giả cũng dễ dàng.
Anh đang chặn Lục Diệu Quang, bỗng thấy Lão Tiền mở lời.
“Ê! Ông lão Lục , ông kích động, xem chừng kịp thời nguy cơ đột quỵ.”
Tân Lập Diệp cau mày, lẩm bẩm một tiếng phiền phức.
Anh quăng tay để tổ công tác chống đầu cơ và Lục Diệu Quang tự giải quyết, ông lão Lục, tình hình quả thực .
Liếc Lục Nhượng một cái.
Thôi , nể mặt em gái.
Tân Lập Diệp lấy một túi kim châm từ thắt lưng , Lão Tiền đang chuẩn : “Tìm một chỗ bằng phẳng, tình hình ông .”
Lục Nhượng vẫn luôn theo dõi ông nội.
Vừa thấy lập tức lo lắng: “Về phòng.”
Lục Diệu Quang kéo tức giận tột độ: “Tao , ai cũng đừng hòng .”
Sắc mặt Lục Nhượng nhanh chóng đóng băng: “Ông nội mệnh hệ gì, sẽ kéo cả nhà các chôn cùng.” Nói , nắm lấy cánh tay Lục Diệu Quang dùng sức bẻ một cái.
“Á!!!”
“Diệu Quang!”
“Chủ nhiệm!”
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Lục Nhượng bế xốc ông nội lên, tổ công tác chống đầu cơ đang chắn mặt, cố nén tính nóng nảy : “Phiền các vị nhường đường.”
Ánh mắt đối phương lóe lên, phấn khích lập tức hiệu cho của tránh .
Tân Lập Diệp cũng dẫn theo , thẳng lên phòng lầu hai. Bỏ qua sự bừa bộn khắp nơi, chỉ lo đặt ông nội ngửa giường, nhường chỗ cho Tân Lập Diệp.
Lục Nhượng nghĩ thầm, thể cứu ông nội đầu, nhất định sẽ cứu thứ hai. ...
Ánh nắng chói chang, là thời điểm để chơi đùa với nước.
Tàu lượn siêu tốc chạy qua mặt nước, tạo nên những đợt sóng hai bên, thỉnh thoảng những tia nước b.ắ.n thẳng mặt.
Khi Tân Điềm xuống xe, cả cô bé ướt như chuột lột, ẩm ướt nhưng dập tắt sự phấn khích trong ánh mắt.
“Chị ơi, em thêm nữa.”
Tân Mật vắt nước , nắng giúp em gái tháo tóc . Xung quanh hầu hết là những giống như họ.
“Em xem xếp hàng đông , nếu đông thì chúng xếp hàng thêm nữa.”
Tân Điềm chạy túm tóc: “Hơn hai mươi , nhanh lên, nhanh lên!”
Làm liền ba , những nghỉ ngơi trong thành phố mới chậm rãi kéo đến, xếp hàng cũng ngày càng nhiều. Nhìn thấy một hàng đông nghịt như , Tân Điềm cuối cùng cũng dẹp bỏ ý định.
Ngoan ngoãn nắng giá treo quần áo hình .
“Bố đến thật là đáng tiếc.”
“Có lẽ họ thích những trò khác.” Tân Mật nghĩ đến trò đó, vẻ mặt chút phức tạp.
Hai chị em phơi nắng gần đủ, đến chỗ vòng ngựa gỗ, liền thấy đang thoải mái giữa đám trẻ lớn và bố đang che mặt.
Tân Kế Vinh bất đắc dĩ: “Đây đều là trò chơi của trẻ con, em thích chứ?”
Lâm Tuyết Nhu vươn tay sờ sờ: “Vì đó là ngựa.” Mặc dù là giả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thap-nien-co-vo-nho-cua-phan-dien-trong-truyen-nien-dai/chuong-223.html.]
Cô hỏi, ở khu vực động vật trong công viên nước nuôi hai con ngựa, tiếc là thể cưỡi.
“Không cưỡi ngựa thật, chỉ thể cưỡi ngựa giả cho đỡ ghiền.”
Không còn cách nào.
Tân Kế Vinh hiểu: “Thích ngựa đến ?”
“Ngựa là bạn đồng hành nhất của em.”
“?”
Cái gì ?
Tân Kế Vinh lập tức thẳng dậy.
“Vậy là ai?”
Lâm Tuyết Nhu ngước mắt lên: “Lại giống .”
“Không giống chỗ nào, rõ ràng.”
“Nó còn hữu dụng hơn .”
Trên chiến trường, ngoài khẩu s.ú.n.g trong tay, ngựa là đồng đội trung thành nhất của cô.
Còn về Tân Kế Vinh… chỉ là một đối tượng.
Không đúng, là đang theo đuổi đối tượng.
“Mẹ!”
Đang suy nghĩ, liếc mắt thấy con gái út xõa tóc vẫy tay bên cạnh. Chờ ngựa dừng , Lâm Tuyết Nhu cuối cùng vẫn nữa.
Tân Điềm chạy tới, liền nhân viên phục vụ hỏi: “Hai vị tiếp tục ?”
“Bố mấy vòng ?”
Tân Kế Vinh xoa n.g.ự.c đang buồn nôn vì chóng mặt, giơ hai tay lên: “Ít nhất cũng mười .”
Xếp hàng chơi vòng ngựa gỗ, nhanh hơn tàu lượn siêu tốc nhiều.
Tân Mật: “…”
Hóa sự lặp là thuộc tính di truyền. ...
Rời khỏi khu vực nước, trời càng lúc càng nóng.
Tân Kế Vinh mua bốn cây kem que lạnh, bóng cây râm mát quyết định ít vận động, từ từ di chuyển về phía khu vực động vật.
Khỉ lanh lợi, công xòe đuôi, trăn xanh đáng sợ… Rất nhiều thứ mà Tân Điềm đây chỉ qua trong sách, lượt sống động xuất hiện mắt.
Chỉ tiếc, giữa đường xuất hiện một tên cản trở.
Đội trưởng gặp mặt hôm qua bằng cách nào tìm đến, đường cứ tìm cách bắt chuyện, tỏ vẻ ga lăng.
Lờ thì cách tìm sự chú ý. Cuối cùng thời gian tham quan rút ngắn đáng kể, sớm trở về khách sạn dọn dẹp đồ đạc.
Sau khi thoát khỏi đó, họ mới trả phòng khách sạn, cùng cô con gái nhỏ tìm đến hiệu sách Tân Hoa lớn nhất thành phố, xem một lát.
Tân Kế Vinh lấy hai cuốn truyện tranh, nhét đống tài liệu của con gái út, định để cô bé chút thời gian nghỉ ngơi.
Ngoài tài liệu, còn mua thêm một lô văn phòng phẩm.
Người đến tay , lúc về xách ít đồ, trong đó một loại bánh kẹo đặc sản, nổi tiếng nhất là kẹo râu rồng, những sợi tơ mỏng như lông trắng cho miệng, giòn tan ngọt ngào.
Vẫn là chuyến xe bảy giờ rời khỏi nhà ga, đường chậm một chút, về đến nhà là chín giờ rưỡi.
Tân Kế Vinh cất đồ xong: “Còn đói , bố nấu chút gì ăn ngủ nhé?”
Tân Điềm lúc lên xe còn tỉnh táo, ngủ một lát xe bây giờ cả mơ màng: “Bố ơi, con ăn, ngủ luôn.”
“Được , ngủ , sáng mai dậy ăn sớm.”
Ngày hôm .