“Chát.”
Âm thanh giòn tan vang lên khiến tất cả mặt đều dừng hành động.
Tay Lục Cảnh Hiền khẽ run rẩy, lòng bàn tay tê dại vì chấn động, kéo theo cả cánh tay đều run.
Ông cau mày, dồn hết khí thế .
“Khinh thường họ Lục , ngày mai sẽ mở tông miếu, gạch tên cả nhà các khỏi gia phả.”
“Lục Nhượng xứng đáng , là quyết định.”
Lý Tiền Khôn là đầu tiên hồn: “Sao ông đ.á.n.h !” Anh đau lòng tiến lên xem xét.
Lục Cảnh Hiền vịn Lục Nhượng: “Đánh thì đ.á.n.h , việc gì giải thích với .”
Lục Diệu Quang lúc mới định thần , khuôn mặt nuôi trắng trẻo mập mạp, vết tát sưng đỏ hiện rõ thể rõ hơn.
Bên tai ong ong, rõ ruột đang gì, chỉ tức đến mức hai mắt đỏ ngầu, trừng trừng hai ông cháu mặt.
Dám đ.á.n.h ngay mặt bao nhiêu như !
“Các đều là c.h.ế.t ! Mau bắt cho !”
Anh là đầu tiên đưa tay . Lục Nhượng thấy xông về phía ông nội, hai tay đang đỡ ông nội rảnh, liền nhấc chân đá n.g.ự.c : “Anh quyết tâm vu khống tội danh cho .”
“ dám chắc đồ vật ở ngay trong phòng hai ông cháu các , tìm chỉ là vấn đề thời gian. Bây giờ khống chế các là để ngăn các tẩu tán tang vật, bắt ! Mau bắt !”
Lục Diệu Quang hồn thì tai còn ong nữa, nhưng mặt đau hơn.
Lục Nhượng đám ùn ùn xông lên, bảo vệ ông nội định ngoài thì Lý Tiền Khôn chặn đường.
Lục Cảnh Hiền vỗ vai cháu trai: “Đừng sợ, thế giới vương pháp.”
Ông tin chắc điều đó.
Lục Nhượng tin: “Ông ơi, nếu vương pháp thì ngày xưa ông hãm hại, bọn họ cũng sẽ ngông cuồng như , buông tay!”
Đã đưa tay kéo và ông nội .
Trong lúc giằng co, lá thư để trong túi áo n.g.ự.c bay , rơi xuống chân nhóm mặt đen sạm bên cạnh.
Có cúi xuống nhặt lên.
Lục Nhượng ôm chặt ông nội: “Trả cho .”
Lục Diệu Quang thấy một cách mới: “Đó là cái gì! Có mày trộm tài liệu quan trọng của Cục Giáo d.ụ.c bán ! Ông già đang giúp mày ! Tốt lắm, cuối cùng cũng để tóm nhược điểm.”
Lục Diệu Quang lên, vết ngón tay mặt cũng biến dạng theo, trông vô cùng dữ tợn.
Anh tự tin, dù cũng thể thành như lời .
Đang định đích tay trong lúc phấn khích, vẫn luôn im lặng bên cạnh lên tiếng.
“Thế đạo bây giờ vương pháp, nhưng luật pháp.”
Người đàn ông mặt đen sạm thong thả dậy, như thể giẫm thứ gì đó, nhíu mày một cái, đó mới chậm rãi nhét lá thư túi , hai tay đút túi để ngăn chặn màn kịch hỗn loạn .
“Không bằng chứng, dù là Ủy ban cũng quyền bắt .”
“Anh là ai…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thap-nien-co-vo-nho-cua-phan-dien-trong-truyen-nien-dai/chuong-222.html.]
“Tiểu Nhị, xem tổ công tác chống đầu cơ đến , nhà khách thể đầu cơ tích trữ, bảo họ đến lục soát.”
“Anh cái gì…”
“Tiểu Tứ, đến đồn công an, ở nhà khách tụ tập gây rối, đ.á.n.h ẩu đả.”
“Rốt cuộc …”
“Tiểu Lục, đến Cục An ninh Quốc gia, bán tài liệu quan trọng, chắc bán nước ngoài .”
Những đàn ông mặt đen sạm gọi tên đồng loạt lên tiếng, tiếng gầm một khiến Lục Diệu Quang rụt cổ : “Các … các dám!”
Lý Tiền Khôn cũng kinh ngạc, tưởng những mặt đen sạm là mà đứa cháu trai lớn của lén lút đưa đến. Anh đe dọa.
“Khuyên nhất đừng nhúng tay chuyện , xen chuyện khác mới sống lâu .”
Người đàn ông mặt đen sạm tiến lên, giơ tay phủi bụi vai .
“Anh bạn, như , gì mà dám dám, sống lâu . chỉ thấy các tranh cãi nửa ngày mà chẳng cái gì rõ ràng, một công dân nhiệt tình đến giúp các đưa quyết định. Nhìn xem, sắp xếp chuyện rõ ràng hơn nhiều , mỗi một việc, lát nữa các bên đến, mấy em chúng đều thể chứng. Trí nhớ của mấy em , đảm bảo sẽ thuật chuyện xảy , sót một chữ.”
“Cho nên, cần cảm ơn quá.”
Người đàn ông mặt đen sạm để lộ hàm răng trắng, ánh nắng mặt trời trắng tinh tì vết.
Lý Tiền Khôn là đầu tiên phản ứng , là chặn đường.
mấy gọi tên đó nhanh nhẹn như khỉ, chỉ cần ba cái đẩy là vượt qua chạy ngoài.
Cánh cửa mở , lúc của tổ công tác chống đầu cơ đến, cũng ngông cuồng như Lục Diệu Quang, lấy danh nghĩa bắt đảo gia (kẻ buôn lậu) xông thẳng .
Nhìn thấy nhóm , đối phương dường như quen Lục Diệu Quang.
“Ôi chao, , chủ nhiệm khu phố, còn quản cả chuyện của tổ công tác chống đầu cơ bọn ? Thật là phiền quá. xem xem khuôn mặt non choẹt ai đ.á.n.h mà nương tay chút nào, mà còn thấy xót.”
Lục Diệu Quang siết chặt nắm đấm, thấy mà tổ công tác chống đầu cơ dẫn đến ít hơn , lý trí vốn kích thích đến mức sắp bỏ đột nhiên trở .
“Chúng .”
“Đi chứ!” Người của tổ công tác chống đầu cơ chặn : “Bọn đang bắt đảo gia mà, bây giờ lỡ lẫn trốn ngoài thì rõ .”
Người đàn ông mặt đen sạm mới trêu chọc cũng lên tiếng chặn : “ đó, các hết chứng cho ai.”
Anh liếc Lục Nhượng đang im lặng đỡ ông nội, bĩu môi.
Xui xẻo.
Thằng nhóc đúng là đến gặp xui đến đó.
Cũng phiền phức.
Người đến tận Bắc Kinh , còn cứ lôi kéo em gái thư mãi.
Người đàn ông mặt đen sạm nắm chặt lá thư nét chữ của em gái trong túi, càng thêm khó chịu.
Trước khi nhiệm vụ, nửa tháng nhận thư của em gái, đang bận rộn gì nữa.
Tân Lập Diệp, mới đến Bắc Kinh hai tiếng .
Lần đến mang theo nhiệm vụ. Phòng nghiên cứu y học Hải quân xin một lô thiết y tế tiên tiến nhất, phê duyệt hết , ai ngờ giữa đường một đám hổ chặn , là tạm thời mượn dùng, dù đảo hải quân còn phát triển, cũng vội.
Xí.
Tiền xin thiết là do nhóm bọn họ đ.á.n.h bắt hải sản, đơn vị tự góp , còn nợ cả tiền bên xã tín dụng địa phương nữa kìa.