“Ồ.” Tân Điềm mở cửa phòng riêng, cầm lấy chiếc túi thì thấy mấy đang trong phòng dậy, ánh mắt lờ đờ chằm chằm cô bé, sợ quá vội vàng ôm túi chạy về bên cạnh bố.
Ngay đó, một tiếng quát lớn vang lên.
“Chặn cho !”
Tân Điềm căng thẳng nắm chặt gấu áo bố, nghiêng đầu về phía .
Lối hành lang mấy đàn ông hung dữ chặn kín mít.
Tân Kế Vinh che chở vợ, liếc họ bằng ánh mắt lạnh lùng, “Ai là của nhà máy Điện Cơ? Bước đây.”
Hai chen chúc từ phía , Tân Điềm nhận , là hai lúc nãy hút t.h.u.ố.c ở cửa .
Họ ở bên ngoài chuyện, để một ở bên trong ?
Lúc , đàn ông trong phòng tiếng đạp cửa cho tỉnh rượu đôi chút, loạng choạng bước .
“Người , Tiểu Lâm ? Có là xem thường chúng …”
Vừa vịn cửa bước hẳn, thấy một đàn ông lạ mặt đang ôm mà đang tìm kiếm khắp nơi, vẻ mặt đầy khó chịu.
“Anh bạn, phụ nữ thể nửa đường cướp , là trúng !” Anh nấc cụt, đưa tay định kéo , liếc mắt thấy của nhà máy Điện Cơ bên cạnh, lập tức gọi, “Tiểu Phong, Tiểu Vạn, chúng , chỉ cần các giúp, đơn hàng nhất định sẽ ký với các …”
Tân Điềm nhịn , giơ chiếc túi đựng tài liệu của lên, đập đầu đàn ông béo phệ mặt.
“Ông im ngay !”
Rầm!
Người vốn say rượu, loạng choạng chỉ Tân Điềm, đảo mắt trượt chân ngã xuống đất.
Tân Kế Vinh cũng nhận hai của nhà máy Điện Cơ, khóe miệng nhếch lên một nụ mỉa mai.
“Nhà máy Điện Cơ hết đàn ông ?”
Chẳng trách, tiệc chiêu đãi của nhà máy Điện Cơ mời ở Quốc doanh phạn điếm, cố tình đổi sang chỗ khác.
Hai gọi là Tiểu Phong và Tiểu Vạn , lúc cũng nhận đàn ông mặt là ai, bắt quả tang nên mặt mày đầy vẻ chột .
Tiểu Vạn giọng run run, “Thợ Tân, hiểu cho, đây là nội dung công việc bình thường của bộ phận kinh doanh.”
Tân Điềm đập một cú cũng thêm dũng khí, “Mẹ là của bộ phận kinh doanh, là của bộ phận sản phẩm, còn là phụ trách dây chuyền sản xuất, theo lời các , bàn thấy giám đốc nhà máy các !”
“...!”
Quản lý Vọng Phong Lâu nhận thấy , nhưng trong các thực khách nhận giọng của Tân Điềm .
Chương trình “Nhật ký lười” coi như nổi tiếng ở huyện Kiến Phương.
Mấy lồng tiếng cho chương trình chỉ bấy nhiêu, các thực khách tên thật của họ, thấy là do mấy đứa trẻ thu âm nên đặt cho biệt danh.
Tân Điềm vì giọng gọi là chim họa mi nhỏ, Phương Kiều Kiều vì vai diễn bà la sát quá đạt gọi là ớt nhỏ, còn đến lượt Kiều Chấn Cách, vì là nhân vật chính nên gọi thẳng là lười nhỏ.
Những quen thuộc thì gọi tên mật là “Nữu Nữu” (bé gái) chung cho các cô bé.
Không chịu nổi Quốc doanh phạn điếm chỉ bấy nhiêu chỗ, đa ở xa thường tiện ghé buổi trưa, buổi tối ở nhà hoặc gần nhà.
Giờ thấy giọng quen thuộc, họ xúm xem, thấy Thợ Tân liền khẳng định ngay.
“Họa mi nhỏ giận thế, giọng sắp khàn luôn .”
“Chuyện gì xảy , một đám bao vây Thợ Tân ở đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thap-nien-co-vo-nho-cua-phan-dien-trong-truyen-nien-dai/chuong-153.html.]
“Vừa , là bắt nạt họa mi nhỏ!”
“Nhiều thế mà bắt nạt một đứa trẻ! Có còn mặt mũi , quản lý nhà hàng quản ? Thế ai còn dám dẫn nhà đến nữa!”
Tân Điềm chớp mắt, thấy đột nhiên nhiều cô chú giúp cô bé lên tiếng.
Mặc dù tại , nhưng cô bé nắm bắt cơ hội .
“Các cô chú thể giúp cháu ạ? Mấy chặn cho bọn cháu , ý đồ gì.”
“Đừng sợ, nhiều đang đây, xem ai dám chặn con.”
Quản lý Vọng Phong Lâu mồ hôi nhễ nhại, trừng mắt hai đờ đẫn của nhà máy Điện Cơ, vội vàng xua tay bảo tản .
“Hiểu lầm, hiểu lầm . thấy động tĩnh nên đến giúp, chuyện gì thì đương nhiên sẽ ngăn cản cho .”
Tân Điềm một cái, mới sang bố, “Chúng thôi bố.”
Tân Kế Vinh cảm thấy lòng phức tạp.
Trong đầu đó tính toán đấy, trực tiếp dùng hợp tác với nhà máy Điện Cơ để uy hiếp, sợ đưa vợ “tiện nghi” .
Nếu ngày hôm nhà máy Điện Cơ lấy công việc cớ, sẽ đến bệnh viện mua giấy chứng nhận ngộ độc rượu, lừa nhà máy Điện Cơ, kiện ngược kẻ , kiếm thêm một khoản tiền bồi thường t.a.i n.ạ.n lao động cho vợ.
Tốt thôi, con gái nhỏ còn lòng hơn , gọi một tiếng là cả phòng giúp đỡ.
...
Tân Kế Vinh mặt đơ , ôm vợ bước ngoài.
Trong mắt ngoài, trông như đang cố nén giận.
Lúc các thực khách mới thấy, Thợ Tân còn đang ôm một phụ nữ.
“Sao một nữa?”
“Nghe là vợ Thợ Tân, bên trong chuốc rượu…”
“Suỵt, đừng bậy bẩn danh tiếng .” Có một thực khách lớn tuổi ngắt lời họ, “ thấy là đám bắt nạt họa mi nhỏ, họa mi nhỏ sợ đến ngất xỉu.”
Lời xác định, khi truyền ngoài còn nhắc đến Lâm Tuyết Nhu nữa.
Ở phía bên , Tân Kế Vinh bước nhanh khỏi Vọng Phong Lâu, mới thở phào nhẹ nhõm, lay lay trong lòng.
“Xuống , còn ai nữa .”
Lâm Tuyết Nhu giả vờ say mở mắt, liếc đầy vẻ chê bai, ôm cổ lầm bầm một câu.
“Anh ích gì , bằng con gái.”
Nói cô nhảy khỏi vòng tay , sang ôm lấy con gái nhỏ.
“Hôm nay Điềm Điềm thật giỏi, cứu !”
Tân Điềm xị mặt , “Mẹ ơi, ngày nào cũng dạy con chú ý an , đến lượt chú ý! Hôm nay nếu con và bố đến, .”
Lâm Tuyết Nhu cưng chiều xoa má con gái nhỏ, “Không sợ, thật sự nếu như , chỉ cần hét lên một câu, ‘ là của chim họa mi nhỏ’ thôi.”
“Mẹ!” Tân Điềm ngại ngùng dậm chân tại chỗ.
“Không chọc con nữa…” Lâm Tuyết Nhu thẳng định buông tay, cẩn thận dẫm một hòn đá, cô lảo đảo hai bước như đang say.
Tân Kế Vinh đưa tay đỡ cô, bất lực kéo cánh tay cô khoác lên vai .