Xuyên Không Thập Niên: Cô Vợ Nhỏ Của Phản Diện Trong Truyện Niên Đại - Chương 147

Cập nhật lúc: 2025-11-15 18:34:58
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai khi nghiệp đều phân công về Bắc Kinh, liền bàn bạc an cư lạc nghiệp, trúng một căn tứ hợp viện ba gian xuống cấp, trung gian nhắc đến chủ nhà cũ.

Chủ nhà họ Ôn, những năm đầu tán gia bại sản để ủng hộ kháng chiến, để một danh tiếng nghĩa hiệp, nhờ đó mới giữ căn nhà để cho cô con gái độc nhất, trong mười năm thanh trừng ai dám động đến.

Đáng tiếc cô con gái độc nhất bạc mệnh, từ nhỏ yếu ớt.

Theo quân đội nhiều năm sinh bốn con trai, đều đoản mệnh như giấy, c.h.ế.t khi còn trẻ. Chồng cũng qua đời vì bệnh mấy năm , ngày chôn cất, cô con gái độc nhất tự treo cổ, để di chúc hợp táng cùng chồng.

Nhà họ Ôn còn thừa kế, căn nhà bỏ trống vài năm, đó năm trấn áp tội phạm, những kẻ lang thang coi là nơi trú ẩn tạm thời, khi đồn cảnh sát bắt trọn ổ, đồn cảnh sát mới nhớ điều tra chủ nhà, xem là đồng lõa gì.

Sau một hồi điều tra phát hiện cả nhà đều mất, đồn cảnh sát mới tìm đến cơ quan quản lý nhà đất hợp tác, tìm hiểu tình hình chủ nhà, xác định thừa kế, mới thu hồi quyền sở hữu và bán , tránh để ý đồ lợi dụng nữa.

Nam nữ chính mua căn nhà, khi sửa chữa phát hiện tài sản chôn lòng đất, tăng thêm gia sản, giúp ích nhiều cho sự nghiệp của hai .

Thế là, mất ?

Tân Mật mơ màng, tiếng em gái chào hỏi kéo về.

“Ngọc bà nội.”

Lúc Tân Điềm còn nhỏ thì bà nội mất, cô nhiều ký ức về bà nội.

Nghe đến tên của bà nội, cô chợt nhớ đến miếng ngọc tròn Lục Nhượng vỡ, cô cảm thấy bà nội mắt giống miếng ngọc đó.

Ôn Ngọc thấy lạ, “Sao gọi như ?”

Tân Điềm quả quyết , “Ngọc quý giá, ôn nhuận, bà nội giống như ngọc.”

Ôn Ngọc lâu gặp một cô bé lanh lợi như , vì phận của chồng, những đứa trẻ xung quanh gặp bà hoặc là lấy lòng, hoặc là cung kính, luôn mang theo chút xa cách tính toán.

Bà vui vẻ, tháo tượng Phật ngọc đeo cổ, đeo cổ cô bé.

Tượng Phật Di Lặc tươi miếng ngọc phỉ thúy xanh biếc, tay cầm bảo châu, mặt tròn tai phúc, vẻ mặt ngây ngô mãn nguyện với niềm vui hiện tại, ánh nắng mặt trời chiếu rọi trong suốt, ẩm ướt.

Ôn Ngọc điều chỉnh độ dài của sợi dây đỏ, thế nào cũng thấy thích.

“Đẹp lắm.”

Tân Điềm dám nhận, “Cái quý giá quá.”

Ôn Ngọc nhẹ, “Đồ rẻ tiền, trang sức đơn giản thôi, cháu nhận là thích bà nội ?”

Tân Điềm lưỡng lự, đành cầu cứu về phía bố .

Lâm Tuyết Nhu nhận, kịp mở lời, Tân Kế Vinh bên cạnh nhanh hơn một bước đồng ý.

“Tấm lòng của bà nội, nhận lấy .”

Ông yêu ngọc, tuy ông ngoại là tán gia bại sản bên ngoài, nhưng vẫn để ít đồ cho , riêng trong hộp trang sức, vòng ngọc, ngọc bội, đồ trang sức bằng ngọc ít, chỉ là những năm gần đây đeo ngoài.

Ôn Ngọc thích tính cách sảng khoái của Tân Kế Vinh, ông, thấy ông hai tay ôm đầu gối trái, ngón tay cứ nhấp nháy một chút, vẻ mất tập trung.

Tiểu Tứ nhà bà cũng thói quen .

Mỗi , luôn như đinh đóng ghế, tay chân luôn động đậy mới thấy thoải mái.

Tân Kế Vinh nhận thấy đang tay , nhân lúc Lâm Tuyết Nhu va cánh tay, thuận thế buông tay , liền vợ hờ lẩm bẩm, “Sao ông đồng ý chứ.”

Tân Kế Vinh nắm lấy cổ tay mảnh dẻ của bà, đè xuống, “Người lớn ban tặng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thap-nien-co-vo-nho-cua-phan-dien-trong-truyen-nien-dai/chuong-147.html.]

Lâm Tuyết Nhu gì nữa, chỉ thấy Tân Kế Vinh bất thường.

Ôn Ngọc cũng hồn, cho rằng quá nhớ con trai, cũng chuẩn quà cho hai đứa còn .

cũng là ba đứa trẻ, đối xử công bằng.

...

Sân nhà đông lên, cửa còn gác, dần dần thỉnh thoảng ngang qua.

Tân Yến Thanh việc chính, dậy gọi Tân Kế Vinh và Tân Lập Diệp, chính sảnh đóng cửa từ từ chuyện.

Ôn Ngọc : “Họ , chúng cũng thể thoải mái một chút, hai chị em học đến lớp mấy ?”

Câu Tân Mật giành trả lời, “Cấp ba, chúng cháu cùng học cấp ba.”

Thấp hơn em gái một lớp, thật quá hổ.

“Vậy lắm, học hành chăm chỉ tương lai nhiều cơ hội.” Nhà bà tuy con, nhưng chịu bên cạnh thích đưa tin tức cho bà, “Có thiếu sách ? Bà nội một con trai út thích mày mò, hồi học thích sưu tầm tài liệu sách, khi nghiệp để ở nhà cũng chiếm chỗ, bà nội quyết định tặng cho các cháu.”

Tân Điềm vốn yêu sách, chỉ thấy bà nội mắt quá .

Sau khi Lục Nhượng rời , đối tượng thỉnh giáo của cô chuyển thành giáo viên trong trường, hỏi một câu thầy cô mới trả lời một câu, so với Lục Nhượng suy một ba, cô chỉ thể tự cố gắng tìm thêm sách để mở rộng kiến thức.

Cô ngại nhận , “Ngọc bà nội, tiền bưu điện cháu tự trả.” Sách là thứ nặng.

Ôn Ngọc cong khóe mắt, “Bà nhờ tiện đường mang đến, cần tiền bưu điện, nếu cháu cảm ơn bà, thì thi hạng nhất coi như quà cảm ơn.”

Bà thầm nghĩ, giáo d.ụ.c ở nơi nhỏ bé hẳn là lắm.

Ai ngờ cô bé chớp chớp mắt, vẻ mặt khó xử, “À, mấy hôm cháu thi hạng nhất , cái tính là quà cảm ơn.”

Ôn Ngọc ngạc nhiên, “Thành tích đến ?”

Tân Điềm tự hào , “Cháu và chị đều là hạng nhất! Chị còn là do cháu dạy đấy.”

Ôn Ngọc đ.á.n.h giá hai , “Chị cháu lẽ học lớp cao hơn cháu, là cháu dạy chị ?”

Tân Điềm giải thích, “Chị từng nghỉ học giữa chừng, bây giờ học lớp mười, cháu học lớp mười một.”

Tân Mật: “...”

Học kỳ nhảy lớp!

Ôn Ngọc từ hai câu tưởng tượng , cuộc sống gia đình họ Tân đây chắc lắm, ánh mắt càng thêm thương xót.

Ai mà thích sự kiên trì đấu tranh trong nghịch cảnh.

Bà khuyến khích hai , “Đợi trai các cháu nhập ngũ, gia đình bớt một gánh nặng, thêm một gửi tiền lương về, chắc chắn sẽ ngày càng hơn.”

Ba nhà họ Tân mặt mày ngơ ngác, “Nhập ngũ?!”

...

Trong chính sảnh.

Tân Yến Thanh thẳng vấn đề, nhắc đến việc ông coi trọng năng lực của Tân Lập Diệp.

Tân Kế Vinh cảm thấy bố chắc chắn là thương ảnh hưởng đến đầu óc, mới chuyện cửa .

Ông nhắc nhở, “Con trai học hết tiểu học, coi như nửa mù chữ, khả năng nhận d.ư.ợ.c liệu là học từ y sĩ chân đất của đội sản xuất, coi là hiểu chính thống, để nó quân y nghiên cứu thuốc, ông già chắc chắn đang đùa chứ.”

Loading...