May mắn là Lục Nhượng kịp thời lên xe ngăn chặn, giật tay lái và kịp thời phanh xe.
Chỉ là Lục Nhượng ngất nửa ngày vẫn tỉnh, Tân Điềm lo lắng nên rời khỏi phòng y tế, bữa trưa cũng là chị gái mang đến.
Cô bé cầm hộp cơm mấy khẩu vị, khi ông Lục tin Lục Nhượng thương, ông kích động ngất xỉu ngay tại chỗ, ở giường bệnh bên cạnh.
“Sao còn tỉnh ?” Tân Điềm thở dài, cảm thấy mu bàn tay đặt cạnh giường ai đó chạm nhẹ.
Cô bé xúc động ngẩng đầu lên, Lục Nhượng mở mắt, đôi mắt đen láy bình tĩnh và yên , câu đầu tiên là:
“Sau lái xe, nhất định nhớ thắt dây an .”
Người tài xế vì tuân thủ quy tắc, tên điên kéo xuống khỏi ghế.
Tên điên vì hiểu quy tắc, giành chỗ, cho nên thắt dây an khi lái xe quan trọng bao.
“?”
Tân Điềm ngập ngừng đặt hộp cơm xuống, đưa tay sờ trán Lục Nhượng, nóng ran.
“C.h.ế.t , là do quá sợ hãi, sốt cao hỏng đầu óc chứ, gọi bác sĩ ngay!”
Tân Điềm dậy, cổ tay một bàn tay nắm lấy, cô , “Anh mau buông tay, gọi bác sĩ …”
“ sốt, là tay cô quá nóng.”
Lục Nhượng thấy cô tin, nắm tay cô áp trán , “Còn nóng ?”
Tân Điềm thấy một tia trong đôi mắt đó của Lục Nhượng, khóe môi cũng như như cong lên.
“Anh đang ?” Tân Điềm rõ, “Anh chính là đang !” Cô bé dùng sức rút tay về.
Lục Nhượng buông tay, che ánh sáng hắt từ ngoài cửa sổ bằng lông mày, “Chắc là do cô cầm hộp cơm quá lâu, Tân Điềm, .”
Trời ơi, dừng xe buýt liền thấy tiếng loa phát thanh rơi xuống, cả hoảng hốt mới va đầu khi dậy.
Anh cứ nghĩ cô bé, mới hét lên bảo chú ý an , xảy chuyện gì .
May mà .
Tân Điềm cũng hồn, Lục Nhượng cố ý đ.á.n.h trống lảng. Cô bé bướng bỉnh xuống , giọng điệu mềm mại.
“Anh sợ c.h.ế.t .”
“ .” Lục Nhượng ngửi thấy mùi cơm thơm, “Chỉ đói thôi.”
Tân Điềm nâng hộp cơm lên, “ đụng , ăn , dậy ?”
Bác sĩ kiểm tra, Lục Nhượng thêm vài vết thương mới , đặc biệt là khi ngăn cản tên điên, cánh tay kẹp nứt xương, vì vết nứt nhỏ nên cần nẹp, chỉ cần chú ý là .
Tân Điềm đỡ dậy, Lục Nhượng dậy thấy ông nội ở giường bên cạnh, khuôn mặt vốn bình tĩnh từ khi tỉnh bỗng đổi.
“Ông!”
“Ông Lục .” Tân Điềm ngăn , “Chỉ là tin thương nên lo lắng quá độ, đợi tỉnh thấy khỏe là , còn thương, đừng cử động lung tung.”
Lục Nhượng lúc mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu ăn cơm bằng một tay chiếc bàn nhỏ kê ở giường bệnh.
Bên cạnh, Tân Điềm như mở công tắc nào đó, đột nhiên bắt đầu lải nhải.
“Chuyện hôm nay quá nguy hiểm.”
“May mà cảnh sát tên điên mang theo vũ khí.”
“Bây giờ thành hùng của nhiều trong trường đấy, lúc nghỉ ngơi ít đến thăm .”
“Anh cũng cứu và chị , ơn cứu mạng…”
Tân Kế Vinh tin, tìm đến phòng y tế liền thấy con gái nhỏ đang chống cằm chuyện, ánh nắng chiếu lên hai , rực rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thap-nien-co-vo-nho-cua-phan-dien-trong-truyen-nien-dai/chuong-126.html.]
Nghe thấy lời hết , đầu óc đau nhức cắt lời con gái nhỏ.
“Ơn cứu mạng, con yêu cầu gì cứ , chỉ cần .”
Tân Điềm , “Bố.”
Tân Kế Vinh gật đầu với con gái nhỏ, vẻ mặt bình tĩnh chờ đợi câu trả lời, thực chất trong lòng hoảng loạn thôi.
Sao còn .
Cậu ý đồ bất chính .
Cậu chắc chắn ý đồ riêng!
Lục Nhượng chậm rãi mở lời, “Thật cần .”
Tân Kế Vinh bất an, “Cần chứ, hôm nay ơn lớn, nghĩ kỹ xem thật sự yêu cầu gì ?”
Tay Lục Nhượng nắm chặt đũa, đột nhiên lắp bắp , “Có ạ, chỉ là sợ các cô chú chê .”
Tân Kế Vinh cố gắng giữ bình tĩnh, “Gì, chê.”
Lục Nhượng ngẩng đầu, lén Tân Điềm một cái.
Tân Kế Vinh: “!!!” Biết ngay ý đồ bất chính mà.
Lục Nhượng : “ cùng Tân Điềm trở thành một nhà.”
Tân Kế Vinh chợt lóe lên ý tưởng, “Chuyện dễ thôi, nhận con nuôi, chúng đều là một nhà.” Phí, xem ông đây cắt đứt ý đồ của .
Lục Nhượng phấn khích ngẩng đầu, “Chú đồng ý ạ? Cháu đồng ý.”
Tân Kế Vinh: “?”
sợ con rể , thật sự con trai ?
Lời tác giả:
Chuyện nhất định thành.
Tân Kế Vinh đồng ý.
Ông nghĩ , Lục Nhượng thế chẳng hợp ý ông .
“Cậu nghỉ ngơi cho , dưỡng sức khỏe , đợi Lập Diệp về thì chính thức tổ chức một bữa tiệc gia đình định chuyện .”
Lục Nhượng bất ngờ kêu lên, “Bố!”
Tân Kế Vinh: “…Sớm quá sớm quá, đột nhiên đổi cách xưng hô kỳ lạ.”
Lục Nhượng ngượng ngùng cúi đầu, gọi nữa.
Tân Điềm thấy bất ngờ, chỉ vài câu , cô bé thêm một trai?
Lục Nhượng nhận , trong lòng chợt lo lắng, “Tân Điềm, em đồng ý ?”
Tân Điềm hồn, “Không , nhưng cần bàn bạc với ông nội ?” Cô bé sang giường bên cạnh.
“Ông nội chắc chắn sẽ đồng ý.” Lục Nhượng chắc chắn.
Tân Kế Vinh tặc lưỡi, cảm thấy đau lòng, ông phát hiện ông lão giường bên tỉnh, nhưng giả vờ ngủ.
“Vẫn nên bàn bạc với lớn, hai nhà kết thông gia là chuyện , con gái nhỏ còn ăn cơm, đưa con bé đến căng tin đây.”
Lục Nhượng ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn cha con nhà họ Tân rời , thấy trong phòng y tế còn ai khác, nhịn ngây ngô thành tiếng.
“ đồng ý.”
Một tiếng sét ngang trời, khiến Lục Nhượng giật .