Giết gà dùng d.a.o mổ trâu – chính là để chỉ nàng lúc .
“Khải bẩm lão gia, của Tụ Bảo Đường tới… … Nhị tiểu thư thiếu bọn họ ba mươi triệu lượng bạc, tìm lão gia để đòi nợ.”
Người bước bẩm báo hiển nhiên trong phòng ăn xảy chuyện gì, đối với việc Lăng Thanh Nguyệt thiếu món tiền lớn như , cũng phần e ngại dám mở miệng rõ ràng.
Vân Nguyệt mỉm , mắt cong như trăng lưỡi liềm, sang với Lăng Trọng Khanh:
“Phụ , nên ngoài tiếp đãi Tụ Bảo Đường cho thật . Người của họ tử tế, cũng dễ thương lượng. Biết chịu cho phụ thư thả mấy ngày.
Còn nếu phụ thực sự phát tiết, Nguyệt Nhi thể trong chuẩn sẵn roi da ướt, chờ tiễn Tụ Bảo Đường xong thì treo Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi – hai con tiện nhân gây họa – lên mà đánh cho hả giận.”
Những lời thản nhiên mà bén nhọn của Vân Nguyệt khiến Hàn di nương cùng ba con của bà giậm chân thôi. Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi lúc mới ý thức gây đại họa đến thế nào. Nhìn Lăng Trọng Khanh mặt mày hằm hằm như g.i.ế.c , hai nàng sợ đến mức dám thở mạnh.
DTV
“Lăng Thanh Nguyệt, ngươi là tiện nhân! Đừng thêm dầu lửa ở đây!”
“Hàn di nương, lời lúc nãy mới đó mà quên sạch như mây bay trời ?”
Vân Nguyệt khẽ, nhưng đủ khiến Hàn di nương run lên cầm cập. Người rõ ràng vẫn là , nhưng… rốt cuộc là đổi ở ?
“Lăng bá, Hàn di nương vô lễ với dòng chính tiểu thư, vả miệng.”
“Dạ.”
Lăng tổng quản chần chừ, bước lên, giơ tay vung mạnh. Trong ánh mắt kinh ngạc đến c.h.ế.t lặng của Hàn di nương, “đoàng” một tiếng vang dội giáng thẳng lên má bà , đánh đến mức vững, ngã nhào xuống đất.
Lăng Tích Thái tay ngăn cản, nhưng Lăng Tích Nghiệp bất ngờ , hình áp đảo khiến thể nhúc nhích.
Còn Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi, bởi vì gây họa, tự hiểu khó bảo , nên cũng dám lên tiếng bảo vệ mẫu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-vo-ta-vuong/chuong-81.html.]
“Lăng Xuyên, ngươi là đồ điêu nô, dám đánh bản phu nhân?!”
Hàn di nương đau giận, ôm má chảy máu, gần như tin nổi đánh, liền hét lên.
“Hàn di nương, ngươi chỉ là một tiện , dám xưng ‘phu nhân’? Ai cho ngươi phận đó? Ai cho ngươi gan lớn đến ? Lăng bá, tiếp tục vả miệng.”
“Dạ!”
Chưa kịp phản ứng, hai má Hàn di nương giáng thêm mấy cái tát như trời giáng.
Ngã xuống đất, còn kịp tiếp tục chửi mắng, Vân Nguyệt chậm rãi :
“Hàn di nương, nhắc ngươi cuối – , rõ phận của .
Nếu ngươi còn phân biệt tôn ti, ăn bừa bãi, ngươi một câu, đánh một cái bạt tai. Ngươi nếu sợ nát miệng, cứ việc mở miệng.”
Nói xong, nàng đầu về phía viên Phúc – đầu bếp trong phủ – phân phó:
“Viên Phúc, thức ăn bàn nguội, ngươi mau đem nóng , đưa đến phòng của Đại thiếu gia.
Thời gian cho ngươi là mười lăm phút. Nếu quá thời gian, cần mang đến nữa.”
Dứt lời, Vân Nguyệt nắm tay Lăng Tích Nghiệp rời một cách đầy kiêu hãnh, để lưng một căn phòng đầy vẻ mặt đau khổ.
Lăng Trọng Khanh thì đối mặt với món nợ khổng lồ từ Tụ Bảo Đường, Lăng Thanh Vân cùng Lăng Thanh Vi đối mặt với cơn thịnh nộ của phụ , Hàn di nương – từng phong quang nơi Lăng phủ suốt hai mươi năm – nay chính con gái dòng chính giáng cho bài học ê chề. Còn Lăng Tích Thái, một nữa đối mặt với sự trỗi dậy của Lăng Tích Nghiệp…
Bao nỗi khổ, bao sự uất nghẹn, thật thể rõ bằng một hai câu .
Viên Phúc cuộc vui mà bĩu môi, xoay chuẩn mang đồ ăn lên lò hâm nóng.
Cái gì mà oai phong chứ? Chẳng qua cũng chỉ là một tiểu thư phế vật, mà cũng tự xem là cái gì thật !