“Hảo, thì chúng đều , đều chỗ , cho nên… chi bằng xem như chuyện từng xảy , ?”
“A?” Vân Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, chớp chớp mắt Chiến Tân Đường.
Nàng cảm thấy Tân ca ca hôm nay chút khác thường.
Rõ ràng nàng định đến chuyện giải trừ hôn ước, nhưng vì mãi mà thành như thể chuyện thể dễ dàng cho qua như thế?
Vân Nguyệt phần sốt ruột, lập tức lời trong lòng , sợ rằng nếu tiếp tục né tránh, cuối cùng đại hôn thật sự diễn , thì chính nàng cũng thể tự tha thứ bản , còn Chiến Tân Đường sẽ tổn thương càng sâu.
“ mà, Tân ca ca, … thật sự thể gả cho !”
“Vì ?” Chiến Tân Đường đau lòng hỏi.
“Tân ca ca, thật xin . Ta… Kỳ thật luôn xem như ca ca ruột thịt, .”
“ đây ngươi từng phản đối hôn ước của chúng , thậm chí còn vui vẻ chấp nhận sự sắp đặt của trưởng bối. Tình cảm của ngươi đối với giờ gì đổi, vì khi xưa thể chấp nhận, mà giờ thể?”
“Thật lúc đó cũng từ chối, nhưng thấy đều vui vẻ, nhất là Tân ca ca rạng rỡ như thế, đành lòng thất vọng… kỳ thực, chỉ xem như .”
“Vậy tại đành lòng, mà giờ thể nhẫn tâm? Ngươi sợ đau lòng ?”
“Trước là vì yêu ai, nhưng bây giờ trong lòng. Tuy sợ Tân ca ca tổn thương, nhưng… nhưng thật sự ở bên yêu, cùng sống hết đời .”
Chiến Tân Đường cố gắng kiên nhẫn, nén xuống nỗi đau tan nát trong lòng, nhẹ nhàng hỏi: “Nguyệt Nhi, ngươi thế nào là yêu ?”
“Yêu, chính là động tâm.” Vân Nguyệt đáp. Nàng động tâm với Xích Diễm, đến mức khát vọng ở bên , bất kể là Ma Giới Ma Đế, nàng cũng bận tâm.
“Vậy nghĩa là ngươi động tâm với ?”
“Vâng.” Vân Nguyệt gật đầu chắc chắn.
“Thế ngươi vì động tâm với ?”
“Ta cũng rõ, chỉ là động tâm thôi.”
“Không, thật ngươi động tâm là nguyên do, thậm chí là tất yếu.”
Vân Nguyệt nghi hoặc , lắng lời giải thích.
“Không thể phủ nhận, Xích Diễm vẻ ngoài vô cùng thu hút. Tuy rằng ngươi sống ở thiên đình nhiều năm, từng thấy nhiều nam tử tuấn tú, nhưng vẻ ngoài của quả thực là đặc biệt. Đừng là nữ tử như ngươi, đến cả nam tử cũng khó rời mắt.
Quan trọng nhất là, một khi nam nữ tiếp xúc thể, cảm giác cũng sẽ khác hẳn. Ngươi cảm thấy, cảm xúc của khi cứu và khi cứu đổi ?”
Vân Nguyệt khựng .
, quả thực từ khi cùng Xích Diễm mật, nàng còn thể nghĩ đến chuyện thành với Tân ca ca nữa.
“Nguyệt Nhi, hãy trả lời .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-vo-ta-vuong/chuong-392.html.]
“Vâng…” Vân Nguyệt khẽ gật đầu một thoáng suy nghĩ.
“Thế thì đúng . Nha đầu ngốc, từ lúc trời đất sơ khai, vạn vật phân chia thành âm và dương, chính vì thế mới nam và nữ. Nam nữ hoà hợp, chính là một phần của tự nhiên. Dù ngươi là công chúa tiên giới, là Ma Đế của Ma Giới, nhưng một khi âm dương hòa hợp, cảm xúc giữa hai sẽ trở nên khác biệt. Ta đúng chứ?”
“Vâng.” Vân Nguyệt gật đầu.
“Còn và ngươi, sống bên suốt ba ngàn năm, nhưng từng vượt qua giới hạn nam nữ, nên ngươi luôn xem như nhân. nếu chúng thành , một khi tiếp xúc thể, thứ sẽ đổi.”
“Tân ca ca, nhưng Nguyệt Nhi còn là bích, thật sự để ý ?”
“Nha đầu ngốc, để tâm chuyện đó? Ở tiên giới, bao tiên lữ từng chia tay đến với , họ vì quá khứ mà trách cứ ?
Chúng là thần tiên, sống cùng trời đất, thọ mệnh dài lâu, yêu một suốt đời là chuyện hiếm . Có ai quy định rằng một đời chỉ yêu một ?”
“ nếu , tại Tân ca ca vẫn cố chấp giữ lấy Nguyệt Nhi? Rất nhiều thần tiên đều ngưỡng mộ , vì chỉ chọn giữ lấy một ? Chẳng lẽ thể yêu khác ?”
Nàng thật sự hy vọng Tân ca ca thể buông bỏ, bởi vì nàng tổn thương .
“Buông bỏ?” Chiến Tân Đường khổ: “Ngươi nghĩ thể buông bỏ thế nào?
Từ khi thể thành với ngươi, suốt ba ngàn năm nay, luôn cố gắng đóng vai một chồng . Ta mang đến cho ngươi sự ấm áp, ngươi cảm thấy ở bên là mái nhà êm ấm.
Vì mục tiêu đó, canh giữ ngươi suốt ba ngàn năm.
Có lẽ lúc đầu chỉ là trách nhiệm vì gia tộc. càng ngày, khi chăm sóc ngươi, yêu thương ngươi, lặng lẽ trao trái tim cho ngươi.
Chúng sống bên từng ngày từng giờ, ngươi sớm trở thành khí đối với . Ngươi thử nghĩ xem, nếu một ngày còn khí nữa, thì thể sống ?”
Nhìn Chiến Tân Đường đang cố giữ bình tĩnh để lý lẽ, Vân Nguyệt đột nhiên cảm thấy quá tàn nhẫn.
Xích Diễm, nàng từng quen , chỉ vì nỡ để chịu khổ mà cứu lấy. Còn Tân ca ca, vẫn luôn che chở, yêu thương nàng ba ngàn năm, đang ngay mắt, gánh chịu nỗi đau vì nàng.
Nàng thể nhẫn tâm đau lòng, tan nát cõi lòng?
DTV
Nàng luôn Tân ca ca yêu nàng, nhưng ngờ rằng trong lòng , nàng quan trọng đến mức ví như khí.
Tân ca ca – chờ đợi nàng suốt ba ngàn năm để gọi nàng là tân nương.
Lẽ nào, nàng thật sự buông tay, chọn theo Xích Diễm, mà bỏ mặc một yêu đến như thế?
Chiến Tân Đường từ đầu đến cuối đều cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng dẫu là thần tiên, cũng thoát khỏi thất tình lục dục. Đến cuối cùng, cũng thể kìm nén nỗi uất ức trong lòng.
Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài nơi khoé mắt Chiến Tân Đường.
Vân Nguyệt như ai đó bóp nghẹt tim.
Từ nhỏ đến lớn, nàng từng thấy Tân ca ca rơi lệ. Dù lúc thương trong những giao tranh với Ma Giới, khi nàng đến thăm, vẫn luôn nở nụ , luôn nhẹ nhàng như gió xuân.
Trong lòng nàng, Tân ca ca luôn là dịu dàng nhất, thích mỉm nhất.