Trong nụ hôn cuồng dại, Vân Nguyệt cảm nhận một chút vị mặn – đó là lệ của Xích Diễm… Nàng kiễng chân lên, từng chút một hôn khô vệt nước mắt gương mặt , hôn lên môi . Sau đó, nàng cắn mạnh một cái lên môi của , cho đến khi nếm vị tanh ngọt của máu, mới thoả mãn buông .
Thấy trong đôi mắt thâm thúy của Xích Diễm thoáng ánh lên sắc đỏ như máu, Vân Nguyệt vui lên tiếng: “Ngốc tử, những gì chúng từng với , ngươi đều quên hết ? Mặc kệ kiếp chúng quan hệ , cho dù là cừu nhân, nhưng kiếp , chúng là vợ chồng yêu , là bạn lữ sống c.h.ế.t – điều thể đổi nữa .”
“ nếu một ngày , ngươi gặp Chiến Tân Đường, phát hiện kỳ thật hơn , thích hợp với ngươi hơn…”
Không đợi Xích Diễm hết câu, Vân Nguyệt dùng môi chặn lời , dùng hành động lời đáp.
“Nếu một ngày chúng gặp Chiến Tân Đường, giữa và – vốn ‘nếu như’.”
Thấy bộ dáng Xích Diễm lo lắng, sợ hãi như , Vân Nguyệt khỏi trêu chọc: “Khi nào thì ngươi trở nên thiếu tự tin với bản như thế?”
Ôm chặt Vân Nguyệt lòng, Xích Diễm hít sâu một thở thật dài.
“Ta đối với chuyện đều lòng tin, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến ngươi, liền thể giữ bình tĩnh. Nguyệt Nhi, vì trong lòng luôn bất an?”
Hắn cho nàng , lý do khiến kích động như khi Lê trưởng lão nhắc đến phận thê tử của nàng, là vì mấy ngày gần đây, càng đến gần Thánh cung, càng một loại dự cảm chẳng lành – cảm giác rằng và nàng… sẽ thể đến cùng .
“Ngọn lửa, sắp tới chúng sẽ đối mặt với địch nhân cường đại hơn nhiều, nhưng bọn chúng ở ngoài sáng, chúng ẩn trong bóng tối. Hơn nữa, địch nhân rõ ràng phần khinh địch.
Chúng nắm c.h.ặ.t t.a.y , cùng cố gắng chống , dù cho kết quả như mong , dù thượng thiên nhập địa, hồn phi phách tán, cũng nguyện cùng ngươi.
Ngọn lửa, nếu như chết… ngươi nguyện theo ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-vo-ta-vuong/chuong-287.html.]
“Đương nhiên!” – Xích Diễm chút do dự đáp.
Tựa n.g.ự.c , Vân Nguyệt nhẹ nhàng : “Ta cũng .”
“Ngọn lửa, nếu như ngay cả cái c.h.ế.t cũng thể chia cắt chúng , thì ngươi cần gì lo lắng rằng sẽ Chiến Tân Đường mang ?
Ta là thê tử của ngươi, từ khoảnh khắc trở thành thê tử của ngươi, liền xác định – lấy chồng theo chồng, ngươi lên trời theo lên trời, ngươi xuống địa ngục cũng xuống địa ngục theo ngươi. Dù cho ngươi ăn xin, cũng nguyện giúp ngươi cầm gậy đánh chó.”
“Nguyệt Nhi…” Xích Diễm cảm động đến nên gì cho .
Hắn ngờ Vân Nguyệt thể thấu hiểu nỗi sợ mà dám .
Bởi vì rõ ba nghìn năm xảy chuyện gì, trong lòng luôn mang một nỗi sợ. Hắn sợ rằng bản từng tổn thương nàng, càng sợ nàng là thê tử của .
Đặc biệt là khi Lê trưởng lão gọi nàng một tiếng “Phu nhân”, cảm giác sắp mất nàng cứ thế âm thầm ăn mòn tâm can .
Ba nghìn năm qua chạm nàng, còn thể miễn cưỡng sống tiếp. nếu một ngày , mất, thì thà rằng hồn phi phách tán còn hơn.
cho dù là hồn phi phách tán, nghĩ đến nữ nhân mà yêu sâu đậm kẻ khác chiếm hữu… sợ hãi, chật vật, … c.h.ế.t cũng nhắm mắt.
DTV
Ngay trong lúc Xích Diễm đang cảm động và trầm tư, một bàn tay nhỏ nhắn lặng lẽ luồn trong vạt áo , chạm đến nơi nhạy cảm nhất ngực, nhẹ nhàng trêu chọc…
“Ách—” Xích Diễm nhịn thể khẽ run lên, rên khẽ thành tiếng.