Xuyên Không Thành Vợ Tà Vương - Chương 234

Cập nhật lúc: 2025-09-02 07:47:17
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng dám cam đoan, chỉ cần nàng đầu một , thấy vẻ mặt chán nản … nàng tuyệt đối sẽ nỡ rời xa .

“Thánh chủ, nếu ngài bằng lòng, thể… coi Rả Rích là nàng.”

Từng giọt nước mắt lặng lẽ lăn qua hai gò má Lục Tiêu Tiêu, rơi xuống cổ áo. Tình yêu , đối với nàng mà , là dày vò… nhưng nàng để tâm. Dù cho chỉ coi nàng là một cái bóng, nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Chiến Tân Đường khẽ nhếch môi, nở một nụ khổ sở.

“Ngươi … Muốn bổn tọa coi ngươi là nàng, thì ngươi sẽ đặt ở ?”

Một ngón tay trắng muốt vươn , lướt nhẹ qua má nàng. Lục Tiêu Tiêu thậm chí thể cảm nhận độ ấm trong đầu ngón tay .

Thế nhưng… dù gần đến , đầu ngón tay vẫn thực sự chạm nàng, một chút nào.

Một luồng hào quang nhàn nhạt thoáng hiện. Lệ má nàng dùng pháp lực lau sạch.

Lục Tiêu Tiêu chỉ thể mỉm cay đắng.

Hắn là một nam tử như băng tuyết ngàn năm – lạnh lẽo, cô độc, luôn giữ lấy sự cao quý và kiêu hãnh. Cho dù uống say, vẫn vượt quá giới hạn, để bản rơi bất kỳ một rung động thấp hèn nào.

Chỉ khi đối diện với yêu, đóa hoa lạnh lẽo mới thể nở rộ thánh khiết đến thế.

“Thánh chủ,” nàng khẽ hỏi, “nếu đoạn tình cảm khiến ngài đau khổ đến , vì lựa chọn lãng quên?”

“Quên ?” Hắn bật , nhưng nụ chỉ khiến lòng thêm chua xót. “Ngươi nghĩ bổn tọa thể quên ?”

“Nếu ngài giao tình với các thượng thần, chẳng lẽ ai thể cho ngài một viên đan dược xóa ký ức?”

“Xóa ký ức…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-vo-ta-vuong/chuong-234.html.]

Chiến Tân Đường ngẩng đầu lớn, nụ vang vọng giữa trời đêm, đến nước mắt cũng lặng lẽ rơi xuống.

“Bổn tọa vốn chẳng gì, nếu đến cả ký ức cuối cùng cũng xóa bỏ, cuộc sống còn gì ý nghĩa? Dù sống với thiên địa, trường tồn vạn cổ, cũng chỉ là một cái xác hồn mà thôi…”

“Đã như , Rả Rích nguyện tận lực giúp Thánh chủ g.i.ế.c Xích Diễm. Nếu Thánh chủ động thủ, nàng sẽ hận ngài. nếu đổi phận là Rả Rích, nàng sẽ , cũng sẽ trách.”

Chiến Tân Đường khẽ lắc đầu, đôi mắt buồn ánh lên chút nhu hòa hiếm hoi.

“Rả Rích, lòng của ngươi, bổn tọa ghi nhận. bổn tọa việc, luôn quang minh lạc. Giết Xích Diễm là vì phạm tội tày trời, trời đất dung – là tình địch của .

Vì thế, bổn tọa nhất định tự tay kết liễu , để chịu đúng báo ứng.”

DTV

“Là! Tiêu Tiêu rõ.”

Chiến Tân Đường gật đầu: “Đã hiểu thì chớ lén lút việc lưng. Nếu ngươi tự tiện tay, bổn tọa sẽ theo môn quy mà xử lý – trục xuất ngươi khỏi Thánh cung, vĩnh viễn cho bước nửa bước.”

Sắc mặt Lục Tiêu Tiêu lập tức tái nhợt, nàng quỳ sụp xuống: “Thánh chủ yên tâm, Rả Rích tuyệt đối dám trái ý.”

Nghe nàng cam kết, Chiến Tân Đường mới yên lòng gật đầu, xoay bước lên lưng tam đầu sư tử. Trước khi rời , lạnh nhạt :

“Xích Diễm tuy còn như , chỉ ba ngàn năm công lực, nhưng vốn là sinh linh hấp thu tinh hoa trời đất mà sinh. Khác với ngươi – từ phàm trần tu luyện thành tiên. Dù gặp, cũng vọng động. Phải lập tức báo cho bổn tọa, ?”

Khóe môi Lục Tiêu Tiêu thoáng cong lên, sắc mặt khôi phục đôi chút huyết sắc.

“Là, Tiêu Tiêu tuân mệnh. Cung tống Thánh chủ.”

Nhìn theo bóng lưng cao ngạo của Chiến Tân Đường dần biến mất giữa trời đêm, nàng vẫn thể hồi thần.

Kỳ thực, những lời nghiêm khắc khi nãy… trách nàng hành động lỗ mãng, mà là vì sợ – sợ nàng địch nổi Xích Diễm, sẽ uổng mạng một cách vô ích.

Loading...