Khí thế bức , Xích Diễm từ tuấn mã nhảy xuống, ôn nhu săn sóc đỡ lấy nữ tử trong lòng, nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất.
Đợi nàng vững, nắm lấy tay nàng, cùng về phía Đông Phương Vân Khởi và Đông Phương Uyển Hàm.
“Việt Vương điện hạ, Uyển Hàm công chúa, vị chính là chuẩn vương phi của bổn vương – Tưởng Thanh Nguyệt.”
DTV
“Nguyệt Nhi xin kính chào Việt Vương điện hạ, Uyển Hàm công chúa.” Vân Nguyệt dịu dàng mỉm , lễ độ cúi đầu chào, lời lẽ ung dung, cử chỉ khéo léo.
Thế nhưng ánh mắt nàng rời khỏi ảnh khoác hồng bào – Đông Phương Vân Khởi. Nam nhân đích xác dung mạo tuấn mỹ, nhưng so với tên yêu nghiệt như hấp huyết quỷ nàng chạm mặt đêm qua, cách biệt một trời một vực.
Giống như sự khác biệt giữa Bắc Minh Huyền và Xích Diễm – một là chân tâm, một là vẻ ngoài.
, cùng một nơi xuất hiện hai nam nhân mặc hồng bào, khí chất phần tương tự – đây là trùng hợp ?
Vân Nguyệt từ đầu đến cuối đều liếc Đông Phương Uyển Hàm một cái. Ánh mắt nàng dường như dính chặt lấy Đông Phương Vân Khởi, khiến cho khí thế hai vô hình trung giao thoa.
Chính là, do nàng cảm nhận sai, là đối phương cố tình che giấu – Đông Phương Vân Khởi từ đầu đến cuối hề lộ một chút kinh ngạc nào khi thấy nàng.
“Thì là tương lai Huyền Vương phi, thất lễ !”
Đông Phương Vân Khởi mỉm , ánh mắt né tránh mà thẳng Vân Nguyệt. Hai cứ thế đối mặt, mắt đối mắt, như , khiến lòng Xích Diễm dâng lên một cảm giác khó chịu. Hắn khẽ nghiêng , chắn ánh mắt Vân Nguyệt, mới cắt đứt tầm đối diện.
“Uyển Hàm công chúa mặc y phục như vùng ngoại ô, bất tiện ?”
Trong tay áo, bàn tay Đông Phương Uyển Hàm siết chặt đến mức móng tay đ.â.m lòng bàn tay, đau buốt. là công chúa của một nước, nàng tuyệt thể mất phong thái. Dằn lòng, nàng vẫn cố gắng duy trì nụ : “Vừa nãy nhị ca cũng thể sẽ vấp ngã. Nếu Huyền Vương chê, xin cho phép y phục.”
“Đương nhiên phiền. Công chúa cứ tự nhiên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-vo-ta-vuong/chuong-223.html.]
Trở về gian phòng, Đông Phương Uyển Hàm liền giận dữ đến mức gào lên một trận, hất tung bàn ghế, đồ đạc bay tán loạn.
Nàng từng thấy nam nhân nào nể mặt như !
Rõ ràng đó còn ám chỉ qua với nàng cùng hoàng , mà hôm nay dẫn theo vị “vương phi qua cửa” đến mắt. Đây là khoe khoang Tưởng Thanh Nguyệt xinh hơn nàng ?
Nghĩ đến bộ dạng chăm chút kỹ càng của trong gương, nghĩ đến vẻ tựa lược thi phấn đại của Tưởng Thanh Nguyệt, Đông Phương Uyển Hàm cảm thấy tức giận đến run .
Vốn dĩ nàng là tiêu điểm rực rỡ nhất, mà sự xuất hiện của nữ tử khiến ánh mắt của Huyền Vương đặt lên nàng – thậm chí ngay cả ánh mắt của hoàng cũng hút lấy. Mà nàng, Đông Phương Uyển Hàm, đẩy ngoài cuộc, trở thành thừa.
“A Đại, A Nhị!”
Tiếng gọi dứt, hai ảnh quỷ dị liền xuất hiện mặt nàng.
“Vừa nãy các ngươi rõ nữ nhân chứ?”
Hai nam nhân chia hai bên khẽ cúi đầu, tỏ ý rõ.
Đông Phương Uyển Hàm lạnh, ánh mắt âm trầm như băng: “Tốt lắm. Vậy các ngươi gì chứ?”
Hai liếc , đồng loạt cúi đầu, ngụ ý rõ mệnh lệnh.
“Nếu thể… nhất là phá hủy luôn khuôn mặt của ả! Nhìn thấy ả là thấy ghê tởm!”
Hai gã nam tử nữa cúi đầu, lời nào.
Hai đó chính là cao thủ tuyệt thế mẫu hậu nàng âm thầm bố trí bảo vệ. Tuy cả hai đều là câm, nhưng là song sinh , tâm linh tương thông, nhận nhiệm vụ gì đều từng thất bại.
Chỉ cần nghĩ đến việc Tưởng Thanh Nguyệt sắp xóa bỏ khỏi thế gian , nghĩ đến Bắc Minh Huyền chỉ thể là của nàng — tâm tình Đông Phương Uyển Hàm cuối cùng cũng thoải mái hơn phần nào. Lúc nàng mới bắt đầu thong thả y phục.