Một câu trêu đùa khiến hai má Đông Phương Uyển Hàm thoáng ửng hồng, nàng giận dỗi đánh nhẹ lên quạt xếp trong tay Đông Phương Vân Khởi, tức giận trách: “Ngươi là đáng ghét nhất!”
“Ha ha ha ha…”
Tiếng tà mị nhưng mất vẻ thanh thuần vang lên trong xe ngựa xa hoa.
Chính bởi vì thế, ai ai cũng bảo rằng vị kiều công chúa của Đông Ly Quốc khó hầu hạ, tính tình khó chịu – mà chỉ Đông Phương Vân Khởi mới thể trường kỳ sống hòa thuận với nàng.
Hiểu rõ nàng mê mỹ nam, y thường xuyên trêu chọc đôi chút, thậm chí ngay cả hoàng hậu – mẫu ruột của nàng – cũng từng thể nàng bán để giúp y.
Được , y thừa nhận, đích xác là chút lấy sắc dụ . cũng chỉ dừng ở lời mà thôi.
Khi đoàn xe của Đông Ly Quốc đến gần cửa thành, đoàn ngựa dừng .
Nghe bên ngoài truyền đến tiếng nghênh đón của Bắc Minh Huyền cùng quan viên Lễ bộ, sự dìu đỡ của Đông Phương Vân Khởi, Đông Phương Uyển Hàm chậm rãi bước khỏi xe ngựa.
Vừa khỏi xe, Uyển Hàm vội ngẩng đầu Bắc Minh Huyền, mà vẫn giữ nguyên dáng vẻ cao quý, cất từng bước duyên dáng xuống bậc xe.
Chỉ khi Đông Ly Quốc Việt Vương và công chúa Uyển Hàm vững, Xích Diễm mới từ ngựa xuống.
“Tại hạ Bắc Minh Huyền, cung nghênh Việt Vương và công chúa Uyển Hàm đến thăm Bắc Tường Quốc.”
Uyển Hàm thấy giọng dễ vô cùng của Xích Diễm, lúc mới lười biếng ngẩng đầu lên đánh giá.
Vừa , liền như thứ gì trong lòng đổ sụp, chìm sâu mà thể thoát .
Trước đây nàng từng đến nhiều mỹ nam, nhưng so với vị nhị ca của thì đáng nhắc đến. Thế nhưng – vị Huyền Vương mắt khác biệt.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-vo-ta-vuong/chuong-214.html.]
Tuy rằng phong cách khác – một tà mị trong hồng y, một nhã nhặn trong hắc bào; một âm nhu, một dương cương – nhưng cả hai chung một khí chất mê hoặc khó tả.
Đều là những khiến kẻ khác ngây ngẩn, rung động, hoa mắt thần mê!
“Tại hạ Đông Phương Vân Khởi, đa tạ Huyền Vương điện hạ đích nghênh đón.”
Đông Phương Vân Khởi mỉm , nở nụ tà mị quen thuộc, chắp tay thi lễ.
Đang chờ Uyển Hàm lên tiếng đáp lời thì chẳng gì. Một lúc , y mới mỉm càng sâu thêm.
“Uyển Hàm, còn mau mắt Huyền Vương điện hạ?”
Được nhắc nhở, Uyển Hàm hai má đỏ ửng, tâm tình tiểu nữ nhi hiện rõ. Nàng nhẹ nhàng cúi hành lễ, giọng như suối róc rách:
“Uyển Hàm bái kiến Huyền Vương, đa tạ Huyền Vương đích thành nghênh tiếp.”
“Huyền Vương là nhất mỹ nam Bắc Tường Quốc, danh tiếng sớm lan truyền đến Đông Ly Quốc . Uyển Hàm công chúa từ lâu thầm ái mộ, nay may mắn gặp mặt, thật là phúc phần của xá .”
“Hoàng ~”
Uyển Hàm thẹn thùng gọi một tiếng, nhưng trong lòng vô cùng cảm kích trưởng thẳng tâm tư nàng .
Nàng thừa nhận, từ khoảnh khắc thấy Bắc Minh Huyền, nàng động tâm. Mặc kệ phận , nàng – Uyển Hàm – là ai chứ? Nàng cần dựa bất kỳ thế lực bối cảnh nào, cũng thể vì trượng phu tương lai mà giành lấy thiên hạ.
Nàng hạ quyết tâm – vị Huyền Vương , nàng !
“Tam , dọc đường ngươi ngừng nhắc đến Huyền Vương, giờ gặp e thẹn như ?”
Nói , Đông Phương Vân Khởi sang Xích Diễm, : “Huyền Vương điện hạ, mong ngài thứ tại hạ đường đột. Hoàng từ lâu đem lòng mến mộ ngài, chuyến Bắc Tường Quốc cũng chính là vì gặp Huyền Vương điện hạ. Nhân cơ hội , hy vọng thể tiếp xúc nhiều hơn.