Hàn di nương một bên với vẻ đầy ăn năn: “Di nương , đây chuyện đều là của . Bởi vì ganh tị ngươi một mẫu xuất cao quý, nên mới thường đối đãi với ngươi. Trước đây là chúng mờ mắt bởi dầu heo, nhiều chuyện với ngươi. Dù cho ngươi khiến Vân Nhi giáo huấn, đó cũng là… là nàng đáng đời…”
“Ôi, di nương, lời đúng !” Vân Nguyệt khẽ ngắt lời. “Ta khi nào từng khiến đại tỷ tỷ chịu giáo huấn? Bình thường đều chỉ tỷ tỷ giáo huấn thôi, nào dám giáo huấn vị thiên tài võ học như đại tỷ tỷ chứ?”
“… Là là! Là di nương sai.” Hàn di nương gượng. “Vân Nhi mấy chuyện điên rồ như , cuối cùng rước lấy quả báo, đó là nàng đáng đời, thật sự đáng đời!” Nói sang Lăng Thanh Vân quát nhỏ: “Còn mau nhận với nhị ngươi!”
“Nhị , là sai , …”
“Đại tỷ tỷ.” Vân Nguyệt cắt lời. “Không cần xin nữa. Ngươi quên ? Di nương yêu của ngươi đem bộ gia sản bồi thường cho để chuộc tội .
Ta vốn là yêu tiền tài, tiền xin thì còn thiết thực hơn mấy câu xin đầu môi. Ta nhận đồ của các ngươi, cũng xem như chấp nhận lời xin .”
Nhìn vẻ mặt cắn răng nhịn nhục của ba mặt, Vân Nguyệt càng thêm rạng rỡ: “Được , nếu hôm nay các ngươi tới chỉ để xin , thì hồi phủ . Ta nhận.”
Thấy nàng hạ lệnh trục khách, Hàn di nương mặt dày : “Nguyệt Nhi, ngươi xuất cao quý, di nương chỉ cần là ngươi là mệnh phú quý.”
Vân Nguyệt mỉm : “Di nương quá lời . Nguyệt Nhi hôm nay, là nhờ tỷ tỷ và nhà ngươi ban cho.”
Câu nhẹ tênh nhưng khiến Hàn di nương suýt cắn nát răng bạc. ngoài mặt vẫn là nụ đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-vo-ta-vuong/chuong-146.html.]
“Nguyệt Nhi gì ! Ngươi như hoa, tỷ ngươi sánh với ngươi?” Thấy Vân Nguyệt đáp lời, thời cơ chín muồi, Hàn di nương bắt đầu chính đề.
“Nguyệt Nhi, bây giờ Huyền Vương đối với ngươi tình thâm nghĩa trọng, ngươi Vương phi là chuyện định. Sau , tỷ tỷ và ngươi đều nhờ ngươi. Hy vọng ngươi đừng chấp nhặt chuyện cũ, cho các nàng một con đường sống.”
Lăng Thanh Vân ròng, quỳ : “Hảo , tỷ sai ! Lần thật sự sai , sai đến thể cứu vãn.
Bây giờ còn danh tiết, đừng là trắc phi Thái tử, ngay cả nam nhân bình thường cũng ai thèm cưới. Cầu xin ngươi giúp với Huyền Vương, nhờ ngài tìm cho một , … cũng coi như mãn nguyện.”
Vân Nguyệt đáp: “Yên tâm , dù chúng cũng là tỷ một thời, tìm một tử tế cho ngươi gả , chuyện khó.”
DTV
“Nguyệt Nhi, còn tam ngươi thì ?” Hàn di nương hỏi, ánh mắt mang theo tia hy vọng cuối cùng.
“Tam mất danh tiết, sợ gì chứ?” Khóe môi Vân Nguyệt cong lên.
“Ngươi cũng mà, tam ngươi từ đầu tiên thấy Huyền Vương, thật lòng yêu ngài . Nguyệt Nhi, ngươi rõ, nam nhân tam thê tứ là chuyện thường. Dù ngươi gả cho Huyền Vương, cũng sẽ nạp thêm nữ nhân khác.
Thay vì để tam tranh giành với ngoài, bằng để nàng . Tỷ liên thủ, tương lai phủ Huyền Vương chắc chắn sẽ ai dám khi dễ các ngươi!”
“Để cuối cùng, hại chết, đúng ?” Vân Nguyệt nhẹ nhàng hỏi, giọng bỗng trở nên lạnh lùng…