“Nếu tin, nữ nhi nguyện ý nghiệm ! Dù Huyền Vương điện hạ cũng đang ở đây, ngài thể vì nữ nhi chứng!”
“Chứng?” Xích Diễm lạnh lùng khẽ, “Lăng đại tiểu thư, bổn vương cùng một trăm hộ vệ của bổn vương đều tận mắt thấy ngươi cùng một tên gia phó ngủ chung giường. Ngươi định để bổn vương trợn tròn mắt mà dối ngươi ?”
“Huyền Vương điện hạ, oan! Là nàng! Nhất định là nàng hãm hại ! Tiện nhân! Là ngươi hại đúng ? Nam nhân đó rõ ràng nên ở trong phòng ngươi, vì xuất hiện trong phòng ?”
Lăng Thanh Vân chẳng còn để tâm đến thể diện, trong đầu một mảnh hỗn loạn, thở gấp, giận dữ, lo lắng đan xen khiến nàng kiểm soát lời .
Vân Nguyệt, vốn chính là kẻ thích nhân lúc kẻ ép, liền bắt lấy sơ hở, nở nụ giảo hoạt hỏi :
“Ồ? Đại tỷ tỷ nam nhân nên ở trong phòng ? A, hiểu ! Chẳng lẽ là tỷ mang đến phòng , thấy thể cường tráng, định nhân cơ hội chiếm đoạt, giá họa cho , kết quả là… chính tỷ mệt quá ngủ quên, cho nên giờ mới thẹn quá hóa giận?”
“Ngươi… ngươi vu khống!”
“Ta vu khống?” Vân Nguyệt vẫn , “Nam nhân đó là ai cũng , mà đại tỷ tỷ rõ ràng nên ở trong phòng ? Không lẽ… tỷ chính là trộm gà, cuối cùng mất nắm gạo?”
“Nương! Nương cứu ! Là tiện nhân hại !” Lăng Thanh Vân tự lý lẽ vững, dù ngụy biện thêm nữa cũng chỉ khiến thêm thảm. Hiện giờ nàng chỉ giữ lấy cơ hội cuối cùng để trắc phi Thái tử. Nếu đánh mất, thì đời nàng còn gì để sống?
“Người ! Đem tên gia phó bôi nhọ danh tiết đại tiểu thư… kéo xuống đánh c.h.ế.t cho !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-vo-ta-vuong/chuong-143.html.]
Sau khi gia phó dẫn , Lăng Trọng Khanh đau đớn nữ nhi yêu quý, cuối cùng nghiến răng hạ quyết định: “Lăng Thanh Vân gì, nhục gia phong. Từ hôm nay trở , đưa đến Phổ Độ Tự, cắt tóc xuất gia, đời Lăng phủ!”
“Cha! Cha, con sai ! Cầu xin tha thứ! Nữ nhi xin thề, con vẫn còn là trong sạch! Không tin, tin cho kiểm tra !”
“Lăng đại nhân,” Xích Diễm trầm giọng , “chuyện quá rõ ràng. Chính là đại tiểu thư ngươi mưu toan nhục Nguyệt Nhi, ngược khiến bản vùi dập.
Chỉ là nể mặt ngươi là phụ nàng, bổn vương thể cho nàng một cơ hội. Chỉ cần nàng quỳ xuống mặt Nguyệt Nhi, thành tâm nhận sai, bổn vương sẽ truy cứu nữa. Nếu nàng vẫn còn là trong sạch, bổn vương cũng thể bảo đảm chuyện hôm nay sẽ truyền ngoài. Thế nào?”
Nghe , Lăng Trọng Khanh cùng Hàn di nương vui mừng khôn xiết, vội vàng quỳ xuống cảm tạ.
Bọn họ gần như chắc chắn, Lăng Thanh Vân là mê hoặc, cho nên thể vẫn còn nguyên vẹn.
Xích Diễm đưa mắt về phía Lăng Thanh Vân, giọng trở nên lạnh lẽo như băng:
“Hôm nay sự tình, ngươi rõ cho bổn vương , rốt cuộc là ai cùng ngươi âm mưu hãm hại Nguyệt Nhi. Nếu ngươi thật, bổn vương thể tha tội. nếu nửa lời dối trá… bổn vương sẽ khiến ngươi c.h.ế.t đất chôn!”
Khuôn mặt tuấn tú hạ xuống vẻ lạnh lùng tột độ, khiến rét mà run.
DTV
Lăng Thanh Vân rụt , ánh mắt hoảng sợ Lăng Trọng Khanh và Hàn di nương. Nhận ánh mắt cảnh cáo từ hai , cuối cùng, nàng chỉ thể run rẩy mở miệng, đem bộ chân tướng .
nàng hiểu rõ, chính bản bại lộ…