“Để bổn vương xem thử cho nàng một chút.”
Vừa xoay , Bắc Minh Huyền dùng mật âm truyền thanh, tiếp tục thì thầm:
“Nàng khen ngợi mới . Vì gặp nàng, đổi bộ hệ thống điều tra ngầm thành giám sát chi tiết. Còn nữa, để thuận tiện cho việc gặp mặt, đêm nay giường đệm đều chuẩn xong. Ở Thấm Tâm Uyển. Thế nào? Tối nay nàng đến phòng , là để đến phòng nàng?”
Vân Nguyệt: “…” Đôi mày nhíu , cạn lời.
Cái gì mà gọi là giường đệm đều tìm hảo…
Nghĩ đến chuyện giữa hai xảy trong phòng rạng sáng, cùng thể khiến suýt chảy m.á.u mũi, sắc mặt Vân Nguyệt lập tức nhuộm hồng.
Thấy tiểu lão hổ trong lòng mặt đỏ bừng, Xích Diễm chỉ càng thêm say đắm, ánh mắt tràn đầy ái luyến.
Lăng Thanh Nguyệt quyến rũ đến trần trụi như , Bắc Minh Huyền si tình đến trắng trợn như . Mới còn tranh đấu đến ngươi c.h.ế.t sống, Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi lập tức cảm thấy như gặp kẻ địch lớn, trơ mắt Huyền Vương trực tiếp ôm Lăng Thanh Nguyệt đến lên vị trí bên cạnh .
Màn tiếp theo, càng khiến trợn tròn mắt.
Chỉ thấy Huyền Vương khi để Lăng Thanh Nguyệt yên tại chỗ của , đột nhiên quỳ một chân xuống đất, tháo giày bàn chân trật của nàng, đó nhẹ nhàng ôm bàn chân đặt lên n.g.ự.c , tỉ mỉ xoa bóp.
“Huyền Vương tuyệt đối thể!” Lăng Trọng Khanh thấy , lập tức lên tiếng ngăn cản.
Phải rằng, chân nữ tử thể tùy tiện để nam nhân thấy và đụng ? Làm thì chính là chịu trách nhiệm!
“Nguyệt Nhi, con hổ như thế? Con là nữ tử, thể tùy tiện đưa chân cho nam nhân chạm như ?”
Lăng Thanh Nguyệt còn kịp mở miệng, Xích Diễm lên tiếng:
“Lăng đại nhân, ngài yên tâm. Bổn vương nhất định sẽ chịu trách nhiệm với Nguyệt Nhi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-vo-ta-vuong/chuong-134.html.]
Nguyệt Nhi! Huyền Vương điện hạ mật gọi tên nàng như ! Hơn nữa còn chịu trách nhiệm với nàng ! Mới nãy, còn từng với hai tỷ các nàng những lời như thế!
Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi choáng váng. Nếu như Huyền Vương thật sự đưa Lăng Thanh Nguyệt , thì các nàng còn thể mơ mộng điều gì?
Nghĩ đến đây, hai hẹn mà cùng… tự vặn trẹo chân.
“Ôi ~” Hai tiếng kêu thảm gần như vang lên cùng lúc.
Ai ngờ Bắc Minh Huyền thậm chí chẳng buồn liếc mắt, ánh mắt vẫn dịu dàng, chuyên chú giúp Lăng Thanh Nguyệt xoa chân như .
“Điện hạ…” Lăng Thanh Vi nhịn nổi nữa, cất tiếng gọi một tiếng, nước mắt uất ức liền lã chã tuôn rơi.
Chỉ là lúc , trong mắt Huyền Vương chỉ mỗi Lăng Thanh Nguyệt, còn quan tâm đến các nàng? Đừng là trật chân, ngay cả chết, e rằng cũng sẽ liếc mắt một cái.
Hàn di nương chứng kiến cảnh tượng , sắc mặt đen như đáy nồi hun suốt một năm.
DTV
Yêu tinh! Tiện nhân! Không hổ!…
Phàm là lời mắng chửi nào thể nghĩ , Hàn di nương đều thầm mắng nàng cả ngàn trong lòng. Nếu thể, bà thật sự xông lên, cầm d.a.o nhỏ cắt nát khuôn mặt ngay lập tức!
Phảng phất hề cảm nhận sát ý ngút trời từ một gia đình nào đó, Vân Nguyệt còn cố tình vui sướng tai họa khác, sang Hàn di nương :
“Di nương, chẳng lẽ thấy đại tỷ và tam đều ngã ?”
Nói xong, sang Xích Diễm rên rỉ: “Ai nha, điện hạ, nơi đau quá!”
“Nơi nào?” Giọng từ tính của Xích Diễm như nam châm, cơ hồ trái tim Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi vỡ vụn.
“Nơi .” Vân Nguyệt tùy tiện chỉ một chỗ.
Vừa chỉ xong, Xích Diễm lập tức ngẩn , đó dứt khoát tháo luôn chiếc giày bên của nàng…