Xuyên Không Thành Thôn Nữ, Ta Dẫn Cả Thôn Làm Giàu - Chương 156

Cập nhật lúc: 2025-11-14 01:33:26
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dứt lời, Kiều Uyển dẫn Tấn Trọng lưng định .

Vương chưởng quầy thấy , vội vàng chạy lên chặn họ : "Cô nương đừng vội, ăn, cô xem..."

Nói , nữa t.h.ả.m thương nhặt lên xâu thịt đặt trong đĩa đó.

Không ăn thì thôi, ăn Vương chưởng quầy trợn tròn mắt: "Cô nương, cô nương, đây là dùng hương liệu gì , thơm cay ngon miệng đến thế."

Chưa đợi Kiều Uyển mở miệng, ăn thêm một con nữa.

"Thật sự ngon quá."

"Ta còn từng ăn loại côn trùng nào ngon đến thế."

"Vương chưởng quầy, ngài..." Đầu bếp bên cạnh nuốt nước bọt, định nhắc nhở , kết quả lời còn xong quát lớn: "Các ngươi đầu bếp kiểu gì , món ngon thế mà còn khó ăn, nếu nó bán ở Thực tự Vị Khách Lai Vân Châu của chúng , chắc chắn sẽ thu hút thêm nhiều khách hàng, suýt chút nữa các ngươi phá hỏng ."

Các đầu bếp ai nấy đều mang vẻ mặt đau khổ.

Không là ai dặn dò bọn họ khó ăn.

Thật khó đoán quá !

Một bên là Vương chưởng quầy đang ăn hết con châu chấu nướng đến con khác, ăn xong còn quên cằn nhằn vài câu qua kẽ hở: "Cái Thực tự , nếu thì đây."

Kiều Uyển , chờ Vương chưởng quầy ăn xong.

Các đầu bếp bên cạnh cũng chăm chú , sợ ăn hết cả.

Không lâu , sự chú ý của , cuối cùng Vương chưởng quầy cũng lau miệng, nịnh nọt: "Chưa dám hỏi quý danh của cô nương?"

Kiều Uyển gật đầu: "Ta họ Kiều, tên Uyển, là Thanh Châu."

Vương chưởng quầy ngẩn , nữa ngẩng đầu lên thì đôi mắt tinh ranh ngập tràn ánh sáng:

"Họ Kiều, tên Uyển, Thanh Châu, còn ngọc bài, chẳng lẽ ngài chính là Kiều hương quân nghiên cứu Ma da sảng?"

Ánh mắt của các đầu bếp mặt cũng chuyển từ châu chấu nướng còn sang Kiều Uyển: "Ma da sảng, ngài chính là Kiều hương quân nghiên cứu Ma da sảng ?"

Vô Vi đang gõ tay ở cửa, đầu cũng ngẩng lên, giọng điệu đầy vẻ lơ đãng: "Kiều hương quân gì chứ, hiện giờ là Huyện chúa do Thánh Thượng đích phong . Một Huyện chúa đường đường, thể đồ ăn cho các ngươi, hãy cứ vui thầm ."

"Huyện chúa, xin hỏi ngài thế nào mà nghĩ củ Quỷ đầu thể Ma da sảng, còn nghiên cứu món ngon miệng đến ."

"Cả việc, ngài còn mì tiện lợi, chỉ cần dùng chút nước sôi ngâm là thể ăn, còn ngon hơn cả món mới ."

"Nghe d.ư.ợ.c liệu cũng thể gia vị, nhưng ăn sẽ c.h.ế.t ?"

Mọi câu câu , vây lấy Kiều Uyển ở giữa, nàng giải thích xong xuôi.

Các đầu bếp còn hỏi thêm, nhưng Vương chưởng quầy kéo sang một bên: "Các ngươi chờ một chút, và Huyện chúa còn chút chuyện cần thương lượng."

Bọn họ đành thất vọng nhường một lối .

Kiều Uyển : "Ta còn ở Vân Châu vài ngày nữa, ở Quán trọ Duyệt Lai bên cạnh. Nếu các ngươi thực sự vấn đề gì, thể tùy thời đến hỏi ."

Nói xong, nàng mới theo Vương chưởng quầy ngoài.

"Xin hỏi Huyện chúa, châu chấu dự định chia chác với Thực tự thế nào?"

Mặc dù Thanh Châu bên hứa hẹn những gì với Kiều Uyển, nhưng chắc chắn sẽ ít, thảo nào mấy chục lượng bạc đưa nàng thèm tới. Món châu chấu hương vị quả thực tệ, nếu kết hợp với một chiêu trò , chắc chắn thể bán chạy một đợt lớn.

Chỉ là giá cả thế nào.

"Không cần tiền."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-thon-nu-ta-dan-ca-thon-lam-giau/chuong-156.html.]

Ba chữ thốt , Vương chưởng quầy lập tức dậy: "Không cần tiền?"

" , hơn nữa còn cam đoan với ngài, nếu chuyện thực sự thành công, Thực tự Vị Khách Lai của các ngươi sẽ thiếu lợi ích ."

Vương chưởng quầy lộ vẻ mặt nghiêm nghị hơn: "Vậy cô nương gì?"

Kiều Uyển cũng giấu giếm, trực tiếp mở lời: "Bách tính Bắc Cảnh hiện giờ trải qua một trận hạn hán, châu chấu vẻ trỗi dậy. Ta mới từ bên đó đến, chứng kiến nỗi khổ sở và bất lực của họ, cho nên chỉ tận chút sức mọn giúp đỡ bọn họ."

Vương chưởng quầy cúi vái chào nàng: "Huyện chúa nhân từ."

Kiều Uyển tiếp: "Phương thức chế biến thể vô điều kiện đưa cho các ngươi, nhưng cũng yêu cầu. Châu chấu của ngài mua từ các kênh chuyên dụng ở Bắc Cảnh, dùng tiền bạc, mà dùng một cân gạo thô đổi lấy mười cân châu chấu."

Vương chưởng quầy mặt biểu lộ gì, nhưng đôi mắt tinh ranh đảo nhanh như chớp.

"Vương chưởng quầy yên tâm, vẫn tự tin tay nghề của . Ta dám đảm bảo chỉ cần món châu chấu nướng đời, chắc chắn thể sống Thực tự của ngài. Đến lúc đó việc cứu tế thành, nhất định sẽ đích dâng thư thỉnh cầu ban công cho Quán ăn Vị Khách Lai của các ngươi."

Nghe , Vương chưởng quầy vẫn trả lời, giọng trong trẻo của Kiều Uyển vang lên: "Đương nhiên, ngài kinh doanh Thực tự Vị Khách Lai hẳn cũng từng danh tiếng của . Nếu thất bại, nguyện ý năm mươi phương thức món ăn để bồi thường cho Thực tự của ngài. Dù kết quả thế nào, ngài cũng hề lỗ."

"Ha ha ha ha." Vương chưởng quầy bật thành tiếng, : "Huyện chúa lời , ngài là khách quý của Kỷ gia, chính là quý nhân của bộ Thực tự Vị Khách Lai chúng , lời ngài chúng nhất định sẽ theo."

"Vậy thì lấy văn thư , chỉ cần ký kết, lập tức thể báo cho các đầu bếp của Thực phủ cách ."

Vương chưởng quầy hề nghĩ ngợi gật đầu: "Được, sẽ sai chuẩn ngay."

Xử lý xong xuôi chuyện, trời gần tối.

May mắn là thành việc , bước chân nàng khách điếm cũng nhẹ nhàng hơn đôi chút.

Nàng lâu, Lạc Hàm Chương cũng trở về.

Kiều Uyển đang chuẩn thu dọn để hỏi thăm tình hình của , thì tiếng gõ cửa vang lên.

"Cốc cốc cốc."

"Uyển nương."

Là giọng của Lạc Hàm Chương, Kiều Uyển hề nghĩ ngợi đáp : "Cửa khóa trong , ."

Người bên ngoài đáp , mà đợi một lát mới : "Ta đợi nàng ở cửa."

Kiều Uyển liếc bóng dáng cao ráo ở ngoài cửa, khóe miệng cong lên một đường: "Gã phu tử khó tính đây ở Kiều gia thôn câu nệ như !"

"Vậy , đợi thêm chút nữa. Tóc dài quá khó búi, cần chút thời gian."

Bên ngoài truyền đến tiếng trầm thấp: "Không vội, đợi nàng cùng dùng cơm, chúng ăn chuyện."

Nửa nén nhang , Kiều Uyển mới búi tóc xong, đẩy cửa .

Ánh mắt Lạc Hàm Chương chỉ dừng nửa khắc xoay rời , Kiều Uyển cũng theo sát phía , vui vẻ : "Lạc , tối nay chúng ăn cá nướng ? Chính là quán ngươi mang về cho đó."

Bước chân Lạc Hàm Chương dừng .

"Quán đó ."

"Sao ?" Kiều Uyển nhận sự chần chừ của , mua ở Vân Châu là đúng mà.

Nàng dường như nghĩ điều gì đó, đối diện với gương mặt ửng đỏ của Lạc Hàm Chương, kinh ngạc hỏi: "Con cá đó là do ngươi tự nướng đấy chứ?"

Lạc Hàm Chương ngây nàng: "Lúc dì Chu , bên cạnh giúp bà . Bà nàng thích ăn món cá nướng bà nhất, nên mới xem thêm một chút."

Kiều Uyển trêu ghẹo: "Thì Lạc trí nhớ siêu phàm như , xem đề phòng một chút, kẻo để ngươi trộm học mất nghề."

 

Loading...