Xuyên Không Thành Thôn Nữ, Ta Dẫn Cả Thôn Làm Giàu - Chương 154

Cập nhật lúc: 2025-11-14 01:33:24
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vẻ kiêu căng ngạo mạn đó của quan viên sớm tan biến còn sót chút nào, giờ phút tê liệt mặt đất liên tục dập đầu, trán va phiến đá xanh vang lên tiếng “đông đông”, giọng đầy vẻ hoảng loạn cầu xin:

“Vương gia thứ tội, là hạ quan hồ đồ, mắt Thái Sơn, dám nữa.”

Lạc Hàm Chương cao xuống , đáy mắt hề chút gợn sóng, chỉ thản nhiên mở lời:

“Việc cứu trợ quan hệ đến mạng sống của vạn ngàn nạn dân, ngươi cũng dám coi là trò đùa, còn việc gì mà ngươi dám nữa.”

Chàng đầu Từ Nhiên bên cạnh: “Trông chừng cho kỹ, đợi khi việc cứu trợ kết thúc, sẽ cùng áp giải về kinh thành, giao cho Lại Bộ và Tông Nhân Phủ, điều tra cẩn thận xem quan những gì.”

“Vâng, Vương gia.” Từ Nhiên xong, lệnh cho chia phát lương thực cho nạn dân.

Mấy tên tiểu còn kịp đến gần, tên quan viên lòng độc ác, lấy con d.a.o lớn nhặt , trực tiếp c.h.é.m về phía Kiều Uyển.

“Muốn xử trí , thì tiên hãy lo cho bản các ngươi .”

Đợi đến khi Kiều Uyển phản ứng thì kịp né tránh.

Tấn Trọng đang chia đồ ăn cho nạn dân bên , cũng kịp cứu nàng.

Chẳng lẽ cứ thế c.h.ế.t ?

Ta vất vả lắm mới tay vì chính nghĩa một phen, đòi công bằng cho những nạn dân .

Không ngờ cũng dễ dàng!

Ta còn gả chồng sinh con, c.h.ế.t ?

Chỉ là, khi lưỡi đao lớn cách cổ nàng một nắm tay, tên béo mặt đầy m.á.u bỗng trợn tròn mắt, khó tin xuống phía .

Một thanh trường kiếm đẫm m.á.u trực tiếp xuyên qua.

Ngay đó, ‘đùng’ một tiếng, ngã xuống đất, chỉ tay Kiều Uyển, “Chỉ là uy h.i.ế.p mà thôi………,”

Trong phút chốc còn động tĩnh.

C.h.ế.t nhắm mắt.

Kiều Uyển ngây , chuyện diễn quá nhanh, nàng thậm chí còn kịp phản ứng, ngã xuống đất bỏ mạng .

Lần đầu tiên nàng thấy c.h.ế.t, hơn nữa còn c.h.ế.t ngay mặt .

Mặc dù đúng là kẻ đáng c.h.ế.t, nhưng nàng vẫn ngây .

Lạc Hàm Chương lo lắng rà soát kỹ lưỡng tay áo, vạt váy của Kiều Uyển, khoảnh khắc xác nhận nàng lành lặn, tấm lưng căng thẳng của mới thả lỏng, nhưng vẫn nắm chặt cổ tay nàng buông, trong giọng mang theo sự run rẩy khó nén:

“Nàng chứ?”

Kiều Uyển ngơ ngác lắc đầu, ánh mắt vô tình cố ý liếc thanh trường kiếm tay .

Lạc Hàm Chương theo bản năng dịch thanh kiếm dính m.á.u đó lưng một chút, khẽ , “Đừng sợ.”

“Là đưa nàng ngoài, sẽ an đưa nàng trở về.”

Nói xong, thêm: “Ta đưa nàng lên xe ngựa.”

Kiều Uyển gật đầu.

Sau khi đỡ Kiều Uyển lên xe ngựa, trở , cắm mạnh thanh trường kiếm nhuốm m.á.u đó xuống đất, một tiếng “đang” giòn vang xung quanh lập tức im bặt, những giọt m.á.u đỏ sẫm theo lưỡi kiếm nhỏ xuống phiến đá xanh, loang những vệt tối.

Chàng ngước mắt quét qua đám tiểu và nạn dân đang vây xem, ánh mắt lạnh lẽo như băng giá, giọng lớn nhưng từng chữ như đập mạnh lòng :

“Sau , nếu kẻ nào dám gây khó dễ cho nạn dân nữa, kết cục của chính là đây.”

Ngay khi lời rơi xuống, ánh mắt tê dại của đám nạn dân chợt sáng lên.

Không là ai cất tiếng , một tiếng “Vương gia” khàn khàn x.é to.ạc khí, ngay đó, già trẻ gái trai đều đỏ hoe mắt, dùng hết sức lực hô vang về phía :

“Vương gia!”

“Vương gia!”

Chàng thẳng đám nạn dân, dáng cao ráo như cô phong kình tùng, giữa đôi mày thanh tú ngưng tụ khí chất thượng vị bẩm sinh, cúi đầu an ủi bách tính của .

Sau khi thành, Kiều Uyển vẫn thoát khỏi sự kinh hoàng , thật nàng đang nghĩ để xử lý hậu quả của việc g.i.ế.c mệnh quan triều đình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-thon-nu-ta-dan-ca-thon-lam-giau/chuong-154.html.]

Lạc Hàm Chương khôi phục vẻ phong thái sáng sủa rạng ngời đây, dường như g.i.ế.c .

“Làm nàng sợ ?”

Kiều Uyển lắc đầu, nếu sợ hãi thì chắc chắn là giả, nhưng so với kinh hãi, cũng là mệnh quan triều đình, g.i.ế.c liệu liên lụy đến .

Vô Vi những chờ nắm nhược điểm của , trực tiếp g.i.ế.c mệnh quan triều đình, đây chẳng là một lý do nhất .

Thực tế nàng cũng hỏi thẳng: “Hắn phạm sai lầm, lẽ nên giao cho quan phủ xử trí, giờ c.h.ế.t , triều đình truy cứu trách nhiệm, nghĩ kỹ nên giải thích thế nào ?”

Lạc Hàm Chương vẻ quan tâm trong mắt nàng, khóe môi nở một nụ pha lẫn nhiều cảm xúc.

“Nàng đang lo lắng cho ?”

Kiều Uyển hề suy nghĩ, lập tức đáp : “Tất nhiên là quan tâm , là vì , nếu thêm một mạng , cũng kẻ điều, đối với , tự nhiên cũng gấp bội đối với mới .”

Khóe môi Lạc Hàm Chương càng sâu hơn, “Vậy Huyện chúa ghi nhớ cho kỹ, đối gấp bội với .”

Giọng trầm thấp đầy từ tính, Kiều Uyển cũng vô thức nụ cho vui lây, tạm thời quên chuyện vui .

Chàng cúi đầu sắc trời, : “Trước hết đưa nàng đến khách điếm nghỉ ngơi một lát, trấn tĩnh .”

“Không cần.” Kiều Uyển vội vàng lắc đầu.

“Chàng và Từ đại nhân còn chính sự bận rộn, đừng vì mà chậm trễ. Bây giờ trời còn sớm, xem các thực xá ở Vân Châu. Hiện giờ nạn dân vẫn đang chịu đói rét, lưu ly thất sở, sự bôn ba mệt mỏi của tính là gì chứ?”

Lạc Hàm Chương đôi mắt trong veo của nàng, khuyên , liền thêm nữa, chỉ đầu gọi Vô Vi phía :

“Vô Vi, ngươi theo bên cạnh Huyện chúa, bảo vệ an cho nàng. Nếu bất kỳ tình huống nào, lập tức đến tìm .”

Nói đoạn, Kiều Uyển, giọng điệu dịu : “Nếu thì đừng cố chấp, đợi giải quyết xong việc sẽ trở bàn bạc.”

Kiều Uyển gật đầu: “Chàng cũng , cẩn thận một chút. Nếu thông với quan viên Vân Châu, chúng còn đường khác để , yên tâm, sẽ giúp .”

Lạc Hàm Chương bật , giọng độc đáo khiến khác cũng vô thức thấy vui vẻ: “Như , trông cậy Huyện chúa .”

Kiều Uyển ho vài tiếng: “Được thôi, cứ yên tâm , bổn Huyện chúa che chở cho , tuyệt đối thành vấn đề.”

Trêu đùa xong, khí nặng nề trong xe ngựa cũng vơi ít. Lạc Hàm Chương theo Từ Nhiên đến quan phủ, còn Kiều Uyển thì dẫn theo Tấn Trọng và Vô Vi đến thực xá Vân Châu.

“Chưởng quỹ, gặp Quản sự của các ngươi.”

Người nàng một cái, lúc đầu để ý, chỉ đến khi thấy Kiều Uyển lấy một miếng ngọc bội từ trong ngực.

Người đó mới đổi sắc mặt.

“Cô nương, mời ngài đợi một chút, sẽ gọi Vương chưởng quỹ ngay.”

Rất nhanh, một đàn ông trung niên bước , Kiều Uyển một lượt.

“Cô nương, xin hỏi lão hủ thể xem lệnh bài của cô nương ?”

Kiều Uyển đưa lệnh bài .

Ánh mắt chưởng quỹ rơi đó, một lúc mới cúi : “Vương chưởng quỹ, Kỷ gia đưa lệnh bài cho , bất cứ chuyện gì cũng thể tìm đến những thực xá đ.á.n.h dấu năm ngôi .”

Vương chưởng quỹ cúi lưng càng thấp hơn.

“Đã là lời dặn dò của Kỷ gia, lão hủ tự nhiên sẽ dốc sức phối hợp với cô nương.”

Nói xong, Kiều Uyển phất tay, Tấn Trọng và Vô Vi mỗi xách một cái túi bước .

“Ta một giao dịch với ngài.”

Nói xong, nàng mở túi vải , bên trong là đầy ắp châu chấu xanh.

Sắc mặt Vương chưởng quỹ đổi, nhưng dù cũng quản lý Vân Châu mấy chục năm, vẻ mặt nhanh chóng trở bình thường.

“Cô nương, cùng chúng ăn buôn bán châu chấu ?”

Kiều Uyển cũng vòng vo, trực tiếp gật đầu.

Vương chưởng quỹ gì, trực tiếp sai tiểu nhị mang một túi bạc đến.

“Cô nương lệnh bài, chính là quý khách của chúng , nếu cô nương thiếu tiền, bạc thể nhận lấy dùng .”

 

Loading...