Xuyên Không Thành Thôn Nữ, Ta Dẫn Cả Thôn Làm Giàu - Chương 148

Cập nhật lúc: 2025-11-14 01:33:18
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM6If9Rw5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Những trong bức họa quyến của hộ vệ bên cạnh . Họ vốn là bách tính gặp nạn ở Bắc Cảnh, đường lưu lạc theo đoàn tị nạn đến Thanh Châu tìm , nhưng thu hoạch gì. Vì , đến Bắc Cảnh, ngoài việc thành công vụ triều đình giao phó, một việc khác chính là giúp họ tìm mất tích, cũng xem như là tròn vẹn tình nghĩa chủ tớ giữa chúng .”

Tấn Trọng , tiến lên ôm quyền hành lễ: “Tuân đại nhân, phiền ngài .”

Tuân Đông Dương vội vàng đỡ dậy: “Huyện chúa mở lời, hạ quan sẽ lập tức về đối chiếu cẩn thận với sổ sách nạn dân. Chỉ cần còn ở trong thành Bắc Cảnh, nhất định sẽ đưa đến mặt .”

“Như , đa tạ Tuân đại nhân.”

Kiều Uyển gật đầu đáp lời, chợt nhớ đến chuyện hôm nay, thần sắc ngưng trọng thêm vài phần: "Xin mạn phép hỏi Tuân đại nhân, hiện giờ nguồn nước tìm , nguy cơ sinh tồn của bách tính tạm thời giải quyết, về thiên tai tiếp theo, ngài kế sách gì ?"

Tuân Đông Dương ưỡn thẳng lưng, trầm giọng đáp:

"Hôm qua hạ quan bẩm báo với Vương gia, dự định chia hai bước hành động: Một là, phái tiếp tục tìm kiếm nguồn nước theo phương pháp của Huyện chúa. Hiện tại bách tính tuy nước uống, nhưng hoa màu trong ruộng vẫn đang khô héo, nếu kịp thời cứu chữa, đợi khi lương thực cứu tế do triều đình phát hết, bách tính Bắc Cảnh vẫn khó thoát khỏi tai ương. Hai là, hạ lệnh cho bắt đầu mua vịt con, khi đó sẽ để đàn vịt phối hợp cùng quan sai diệt châu chấu."

Kiều Uyển ngước mắt Tuân Đông Dương:

"Tuân đại nhân suy tính chu , hiện tại tuy nguồn nước, nhưng nếu Hoàng trùngkhông thể kịp thời ngăn chặn, bách tính dù nước uống, ngày cũng khó tránh khỏi cảnh đứt bữa. Chỉ là bất kể dùng vịt con diệt Hoàng trùng bắt bằng tay, hiệu suất chung quy vẫn quá chậm. Chúng thể cầm cự, nhưng bách tính Bắc Cảnh thể cầm cự ."

Trong mắt Tuân Đông Dương chợt lóe lên ánh sáng, tinh thần lực đó thiên tai đè nén tụ hội, vội vã hỏi: "Huyện chúa khả diệu kế?"

Kiều Uyển thẳng điều suy nghĩ hôm nay, mà đ.á.n.h đố một phen: "Diệu kế thì dám nhận, nhưng quả thực một ý tưởng, chỉ là giờ phút còn quá sớm. Không bằng xin Tuân đại nhân phái bắt mấy chục cân Hoàng trùng về đây, khi đó thành thành, chúng hãy đưa kết luận."

Tuân Đông Dương tuy lòng đầy nghi hoặc, nhưng dám chút chậm trễ nào, lập tức đáp: "Hạ quan lập tức ."

Nhìn bóng dáng vội vã rời , Tấn Trọng nhịn hỏi: "Đông gia, nếu cần Hoàng trùng, thuộc hạ bắt cho ."

Đông gia giúp bọn họ việc lớn đến thế, Tấn Trọng đang lo cách nào báo đáp nàng.

Chuyện nhỏ , thể để nàng cầu cạnh khác.

Khóe môi Kiều Uyển cong lên một nụ nhàn nhạt, thản nhiên : "Ta mấy chục cân, ngươi bắt một , bắt đến bao giờ mới xong."

"Nếu chúng thích ăn hoa màu, sẽ sớm cho chúng... đổi cách sống khác. Ngươi cứ yên tâm, còn chuyện khác cần giao phó cho ngươi, giúp tìm chút hương liệu và mỡ heo."

Vừa dứt lời, từ xa truyền đến tiếng vó ngựa, Lạc Hàm Chương một cẩm bào màu nhạt, đang ghìm cương ngựa ở cửa dịch trạm, thấy nàng về phía , liền lật xuống ngựa.

Tấn Trọng cúi hành lễ, "Ta sẽ ngay."

"Đi , đường cẩn thận."

Lạc Hàm Chương chậm rãi tới: "Sao nàng ở cửa?"

"Vừa cùng Tuân đại nhân chuyện vài câu. Còn ? Không đang ở Bắc Cảnh thành ? Sao trở về từ hướng ?"

Lạc Hàm Chương vỗ vỗ gói đồ trong tay, trêu ghẹo: "Huyện chúa nhà chúng năng lực quá mạnh, chuyện đều xử lý thỏa đáng , đây chẳng việc gì , liền tìm chút đồ ăn cho Quận chúa ."

"Lạc ." Kiều Uyển ngước mắt , ngữ khí thành khẩn, "Ngài tuyệt đối đừng như . Nếu ngài hòa giải điều phối, chuyện nguồn nước sẽ thể tiến triển thuận lợi như ."

"Được , đùa với nàng nữa."

Lạc Hàm Chương , chuyển đề tài, "Việc hôm nay xử lý gần xong, bước tiếp theo là đối phó với giống lương thực cho dân, cần thông báo với quan viên Vân Châu, cho nên đặc biệt đến Vân Châu một chuyến. Này, mang về cho nàng món cá nướng ngươi thích ăn."

"Cá nướng?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-thon-nu-ta-dan-ca-thon-lam-giau/chuong-148.html.]

Kiều Uyển ngờ còn giúp nàng mua cá nướng.

Nàng ghé sát ngửi, chợt mở to mắt, "Thơm quá, còn chút hương vị cá nướng nương ."

"Vậy mau nếm thử, xem là nương nàng hợp khẩu vị hơn, là món đúng ý hơn."

Kiều Uyển chần chừ nữa, theo nhà.

Trong phòng, hai đối diện, Lạc Hàm Chương mở hộp thức ăn, Kiều Uyển nhịn ghé sát hít sâu một .

"Thật thơm, ăn ?"

Lạc Hàm Chương lắc đầu: "Chưa, nghĩ để về cùng ăn với nàng."

Nói , dùng đũa gắp một miếng thịt cá, cẩn thận gỡ bỏ xương dăm, mới đưa đến mặt nàng: "Nàng nếm thử ."

Ngay lúc , nếu Kiều Uyển còn chần chừ một khắc thì đó là sự thiếu tôn trọng với món cá nướng. Nàng một ngụm bỏ hết chỗ thịt cá đầy đũa miệng, chậm rãi nhai.

Chỉ một miếng, nàng mở to mắt, " là hương vị nương ."

So với mấy ngày chỉ ăn thô uống nhạt, miếng quả thực là mỹ vị tột đỉnh.

"Chờ giải quyết xong chuyện trong tay, nhất định đến Vân Châu ăn một nữa, thể món cá nướng giống của nương , vị đầu bếp nhất định quen một phen."

Lạc Hàm Chương , tiếp tục gắp thịt cá bát nàng, vẻ mặt đầy cưng chiều: "Được, nếu nàng ăn, cứ với ."

"Được thôi." Kiều Uyển cũng khách khí, nhận hết từ chối, nàng ăn : " đừng chỉ gắp cho , cũng ăn chứ."

"Nàng ăn , mới đường về, nghỉ ngơi một chút ."

Kiều Uyển cũng nghĩ nhiều, ăn một miếng, hít hà sung sướng: "Nghĩ lúc chúng mới gặp, Lạc hoặc là đang đả kích , hoặc là đang đường đả kích , ai ngờ giờ đây giúp gỡ xương cá, quả nhiên thế sự vô thường."

Ánh mắt Lạc Hàm Chương luôn đặt nàng, "Trước đây là do mắt kém, Thanh Huệ Huyện chúa đến ."

Kiều Uyển ăn sạch chỗ thịt cá đưa, khóe môi còn dính chút nước sốt, " nể tình Lạc giúp mang cá về, quyết định quên hết chuyện , hôm nay chúng quen từ đầu."

Nàng nghiêng về phía , đuôi mắt cong lên ý , giọng trong trẻo: "Chào ngài, là Kiều Uyển."

Lạc Hàm Chương đặt đũa xuống, ánh mắt rơi đầu ngón tay dính nước sốt của nàng, yết hầu khẽ nuốt xuống một cái, đó cũng bắt chước bộ dáng nàng, giọng điệu ôn hòa nhưng mang theo một sự nghiêm túc khó nhận : "Chào ngài, là Quân Hàm Chương."

"Ngài họ Lạc?"

Hắn ngẩng đầu nàng, sự dịu dàng trong đáy mắt thoáng chốc tan biến: "Nương xuất từ Lạc phủ Thúy Châu, nếu thể chọn, thà rằng cả đời mang họ ."

Kiều Uyển thu hết sự đổi thần sắc của mắt, câu chắc chắn khiến nhớ đến chuyện vui, nàng cũng từng Kiều Vịnh Toàn nhắc đến chuyện của Cửu Vương gia ở kinh đô, lập tức chuyển chủ đề:

"Vậy , bất kể ngài họ gì, vẫn gọi ngài là Lạc ."

Nói xong, nàng cẩn thận liếc một cái, thấy nổi giận mới tiếp tục cúi đầu ăn cá nướng.

Lạc Hàm Chương rũ mắt lấy một chiếc khăn tay từ trong lòng, định đưa cho nàng lau vết tương dính khóe môi.

Nào ngờ, khi đưa tay lên, Kiều Uyển đột nhiên bật dậy, hai tay thủ thế phòng .

 

Loading...