Xuyên Không Thành Thôn Nữ, Ta Dẫn Cả Thôn Làm Giàu - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-11-14 01:33:14
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vương gia.”

Tuân Đông Dương áp trán xuống mặt đất nóng bỏng, giọng mang theo vẻ sốt ruột.

“Lời trò trẻ con , tuyệt đối thể tin là thật!”

Lạc Hàm Chương để ý đến lời y, về phía Kiều Uyển: “Thanh Huệ Huyện chúa, nếu quả thật thể tìm nguồn nước, xe nước guồng cao của nàng liệu thể giải quyết nỗi lo cháy nhà do nông tang tai ương ?”

“Có thể.”

Kiều Uyển gật đầu, giọng điệu trầm , “Ta giao bản vẽ xe nước guồng cao cho thợ mộc cùng, bọn họ đang ngày đêm chế tạo. Một khi tìm nguồn nước, chỉ cần dựng xe nước lên, là thể dẫn nước tưới ruộng. Đến lúc đó tiêu trừ châu chấu, tai ương liền thể hòa hoãn.”

“Tốt!”

Lạc Hàm Chương vỗ bàn, dậy , “Ta sẽ điều động nhân lực, xe ngựa, khí cụ, bất cứ thứ gì nàng cần, đều sẽ hết lòng phối hợp!”

“Vương gia!”

Tuân Đông Dương chợt ngẩng đầu, trán vết đỏ vì cúi lạy, “Tuyệt đối thể để Huyện chúa hồ đồ như ! Hiện giờ mỗi khắc đều liên quan đến sinh tử tồn vong của bách tính, thời gian hao phí chuyện căn cứ ? Chậm trễ cơ hội cứu trợ tai ương, Bắc Cảnh sẽ thật sự còn cứu vãn nữa!”

Kiều Uyển đợi Lạc Hàm Chương mở lời, về phía y , giọng bình tĩnh nhưng toát một sự kiên định thể nghi ngờ: “Tuân đại nhân, vẫn giữ nguyên lời đó, thử qua, ?”

Tuân Đông Dương hừ lạnh một tiếng, “Những kẻ lời khoác lác như ngài, nửa năm nay hạ quan thấy ít .”

Nhiều bỏ nhiều tâm sức như , một cô gái nhỏ như nàng chỉ với vài câu nhẹ nhàng giải quyết , thật dễ dàng.

Kiều Uyển y vẫn tin, “Nếu ngài thực sự tin, thể phái một đội theo . Ba ngày là hạn kỳ, nếu tìm nguồn nước, sẽ tự lĩnh tội Vương gia, từ đó về còn can thiệp tai ương ở Bắc Cảnh nữa. Như , ?”

“Ba ngày.”

Tuân Đông Dương vốn để tâm, lời từ chối còn kịp , thấy giọng trầm thấp của phía .

“Thanh Huệ Quận chúa, ba ngày, thật ?”

“Đương nhiên, còn nhanh chóng kết thúc, về Thanh Châu thành để xem bảng cho đại ca nữa.”

Lạc Hàm Chương Tuân Đông Dương đang quỳ đất, Kiều Uyển đang bên cạnh với vẻ mặt tự nhiên, khẽ gõ ngón tay lên bàn:

“Tuân đại nhân, bản vương ngươi lo lắng cho bách tính, Thanh Huệ Huyện chúa sự nắm chắc, bằng cứ để nàng thử một .”

Hắn đỡ Tuân Đông Dương dậy, ngữ khí trầm xuống vài phần: “Ngươi phái quen thuộc địa hình theo, báo cáo bất cứ lúc nào. Ba ngày thời gian, chúng vẫn còn chờ .”

Môi Tuân Đông Dương mấp máy, bọn họ tìm kiếm nhiều ngày như kết quả, vị Thanh Huệ Huyện chúa quá kiêu ngạo, lời khoác lác thốt dễ dàng, là ba ngày. Y xem thử ba ngày nàng rốt cuộc thể tìm nguồn nước .

Nếu thể, nàng cũng sẽ còn can thiệp nạn hạn hán nữa.

Y nghiêm trọng cúi chào Kiều Uyển, c.ắ.n răng : “Thần… tuân chỉ, Huyện chúa nếu cần gì, cứ việc phân phó.”

Kiều Uyển suy nghĩ nửa khắc, “Tuân Tri phủ như , thật sự một việc cần giúp đỡ, xin Tuân đại nhân an ủi lòng dân, tránh gây hoảng loạn hoặc cướp bóc khi phát cháo.”

“Được, lão thần nhất định cố gắng thành nhiệm vụ Huyện chúa giao phó, xin ngài hãy nhớ lời .”

Kiều Uyển suýt nữa bật vì tức giận, lão già quả thật cố chấp , nhưng xét thấy y hết lòng vì dân, nàng cũng chấp nhặt nữa.

“Tuân đại nhân, chẳng lẽ là một phong thư tay, ký tên và điểm chỉ?”

“Lão thần dám.”

Nói xong, y cúi chào hai , “Lão thần lập tức an ủi nạn dân tai ương.”

“Chuẩn.”

Chờ y , trong phòng yên tĩnh trở .

Trong phòng chỉ còn hai bọn họ, Vô Vi từ lúc nào đóng cửa .

Kiều Uyển ngẩng đầu, nam nhân lâu gặp: “Chàng tin ?”

Lạc Hàm Chương rũ mắt, ánh mắt rơi khuôn mặt nàng, lâu mới : “Nếu , chỉ cần là lời nàng , đều tin, nàng tin ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-thon-nu-ta-dan-ca-thon-lam-giau/chuong-144.html.]

Kiều Uyển ngẩn nửa khắc, đó trêu chọc, “Vậy còn nợ một ngàn lượng bạc.”

Lạc Hàm Chương vốn biểu cảm gì, khi nàng câu , khóe miệng khẽ cong lên.

“Nàng chờ đó.”

Hắn nội thất, lâu nhét một chồng ngân phiếu tay Kiều Uyển.

“Đây, trả nàng một ngàn lượng.”

Lạc Hàm Chương nàng, “Thích ?”

Kiều Uyển: “……….”

Người về Kinh Đô một chuyến, vẻ bệnh tình càng nặng hơn .

Tiền bạc là cho như thế ? Nếu ai phấn đấu nữa, chỉ cần vài câu thể cả đời cơm áo lo.

“Uyển nương, nhiều ngày gặp, nàng vẫn chứ?”

Kiều Uyển lắm, dù thì cái mớ hỗn độn , nếu kéo nàng xuống nước, giờ phút nàng vẫn đang ở Kiều gia thôn trông coi hai xưởng chế tác, bầu bạn với nương và đại ca bọn họ, cũng cần xuyên một chuyến tha hương cầu thực.

Nghĩ vẫn cảm thấy một ngàn lượng là quá ít.

những điều chỉ nghĩ trong lòng, dù bây giờ của Minh Nguyệt Thư Viện nữa, mà là một Vương gia nắm giữ quyền sinh sát. Nàng mặt biểu lộ gì, “Tạ ơn Vương gia nhớ, khỏe, chỉ là đường mấy ngày, ngày mai còn tìm nguồn nước, thực sự mệt mỏi, xin phép lui xuống nghỉ ngơi .”

“Vô Vi, mang thức ăn chuẩn cho Huyện chúa lên.”

Mắt Kiều Uyển sáng lên vài phần, nàng tưởng đêm nay gặm lương khô, ngờ cả cơm canh.

“Vương gia, …”

“Cứ gọi là Lạc .”

“Vẫn là Lạc hơn, nửa tháng nay chúng ăn cơm canh.”

Vừa dứt lời, Vô Vi bưng thức ăn lên.

“Thanh Huệ Huyện chúa, đây là món ăn Vương gia mang theo từ Kinh Đô suốt chặng đường, ngài còn nỡ ăn miếng nào, hôm nay đến, mới đặc biệt chuẩn cho .”

“Nói nhiều, còn lui xuống.”

“Vâng.”

Kiều Uyển mâm cơm mặt, trong lòng ấm áp, “Vẫn là Lạc đối với nhất.”

Vốn chỉ là một câu tùy tiện, khiến thần sắc Lạc Hàm Chương tối sầm .

Hắn đẩy mâm cơm về phía nàng, đưa đũa cho nàng, giọng trầm thấp đến khó tả, “Ăn nhanh , bằng lát nữa nguội sẽ còn ngon nữa.”

Kiều Uyển chạm ánh mắt nóng rực, nhịn lẳng lặng lùi về phía một chút, “Cảm ơn Lạc , quấy rầy nữa, mang phòng ăn.”

Nghe , ánh mắt Lạc Hàm Chương càng tối hơn.

Hắn gì, chỉ gật đầu.

Kiều Uyển thấy từ chối, vội vàng cầm lấy mâm cơm nhanh chóng chạy ngoài.

Sáng sớm hôm , Kiều Uyển liền dẫn mười tên tướng sĩ khởi hành.

Nàng xe ngựa, chỉ bảo binh lính chuẩn túi nước và lương khô, một đoàn men theo dấu vết châu chấu bay lác đác bên đường mà về phía Bắc Cảnh thành.

Ngày đầu tiên, đám binh lính vẫn còn lơ là, chỉ coi như là cùng vị cành vàng lá ngọc trò hề.

đến chiều ngày thứ hai, đoàn đầy ba canh giờ, liền thấy Kiều Uyển xổm một sườn đất nứt nẻ, chỉ mấy con châu chấu đang túm tụm gặm cỏ khô trong bụi rậm, bình tĩnh :

“Các ngươi xem, rìa cánh của những con châu chấu nước, chất thải của chúng cũng là hạt khô cứng, điều chứng tỏ gần đây tất nguồn nước, hơn nữa còn xa.”

 

Loading...