Xuyên Không Thành Thôn Nữ, Ta Dẫn Cả Thôn Làm Giàu - Chương 143
Cập nhật lúc: 2025-11-14 01:33:13
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bắc Cảnh Tri phủ Tuân Đông Dương nhận tin tức Khâm sai do triều đình phái đến, liền ngừng nghỉ phi ngựa đến dịch trạm cách thành vài chục dặm. Chẳng ngờ, đến cửa, liền thấy một cô nương cùng mấy chục nam tử.
Hắn vội vàng bước xuống xe ngựa, gấp gáp hỏi: “Đây là những ai?”
Quản sự dịch trạm vội vàng đáp lời: “Bẩm đại nhân, đây là Thanh Huệ Huyện chúa, vị Khâm sai do triều đình phái đến. Chuyến Huyện chúa đến đây là để phổ biến Cao chuyển đồng xa ở vùng thiên tai, chuyên môn hỗ trợ Cửu Vương gia cứu trợ thiên tai. Mấy chục phía nàng đều là thợ mộc phối hợp chế tạo Cao chuyển đồng xa.”
“Cái gì? Nàng ?”
Lòng Tuân Đông Dương tràn đầy kỳ vọng chặng đường dài xóc nảy, giờ phút tan vỡ . Triều đình phái một cô gái nhỏ đến cứu tế thiên tai ư?
Kiều Uyển bước một chân qua cổng dịch trạm, liền thấy giọng xa lạ truyền đến từ phía .
Tấn Trọng bên cạnh nhỏ với nàng: “Vị là Bắc Cảnh Tri phủ Tuân Đông Dương Tuân đại nhân.”
Kiều Uyển gật đầu, giọng điệu bình tĩnh: “Tuân đại nhân.”
“Huyện chúa.”
Tuân Đông Dương đ.á.n.h giá cô gái mắt từ xuống , do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nhịn mà hỏi: “Xin hỏi Huyện chúa năm nay tuổi hoa là bao nhiêu?”
Kiều Uyển nở nụ nhẹ bên môi, giọng trong trẻo: “Mới qua sinh thần mười chín tuổi.”
Tuân Đông Dương , vô duyên vô cớ hít một lạnh, thể loạng choạng, suýt vững. Triều đình phái một cô gái miệng còn hôi sữa như đến chủ trì việc cứu tế thiên tai, chẳng lẽ quả thực như lời đồn đại trong dân gian, triều đình mặc kệ sinh tử của bách tính Bắc Cảnh ?
Kiều Uyển sự nghi ngờ trong lòng y do nàng còn quá trẻ, nhưng nàng giải thích nhiều, chỉ hờ hững hỏi: “Tuân đại nhân cũng đến tìm Lạc ?”
“Lạc ?”
Tuân Đông Dương ngẩn , đó đáp: “Hạ quan đến bái kiến Cửu Vương gia.”
Phải. Vẫn còn Cửu Vương gia, hy vọng phai nhạt nữa nổi lên mặt y. Cửu Vương gia hiền danh lan xa, đều ngài quan tâm đến nỗi khổ của bách tính, đặc biệt coi trọng nông tang và dân sinh. Nghe ngài từng đích kiểm tra độ ẩm của đất ruộng, nghiên cứu kỹ bản đồ thủy lợi ở Lĩnh Nam để giải quyết hạn hán. Có ngài ở Bắc Cảnh cũng coi như cứu .
lúc , Vô Vi bên cạnh tiến lên vài bước, cúi : “Hai vị, Vương gia nhà lời mời, xin mời theo .”
Trong lòng Kiều Uyển chợt nảy một ý nghĩ, nhưng còn kịp nghĩ nhiều, theo Vô Vi bước trong phòng.
Vừa bước cửa, liền thấy Lạc Hàm Chương đang trầm tư suy nghĩ tấm bản đồ Bắc Cảnh.
Nhiều ngày gặp, rũ bỏ vẻ thanh lãnh trắng trẻo của thư sinh ngày , quanh khóe môi mỏng một lớp râu ria lờ mờ, màu da cũng nhiễm màu rám nắng khi phơi nắng, ngược càng nổi bật đường nét kiên nghị hơn, ẩn chứa một khí thế sắc bén khác với tính tình ôn hòa đây của .
Hắn là một Vương gia.
Nàng bảo mà, xuyên một chuyến, thể nào gặp là lũ chân đất , cảnh tượng quả thật tuy đến muộn nhưng tất sẽ đến.
Bất ngờ kịp đề phòng, ánh mắt hai va chạm trực diện trong khí.
Mắt hạnh của nàng trong suốt, rõ ràng in hình bóng của , còn lẫn một chút kinh ngạc nhẹ.
Đôi mắt đen của sâu thẳm đến khó tả, bên trong cuộn trào những cảm xúc thể rõ, chỉ chăm chú đặt gương mặt nàng, hề dời .
Ai cũng dời tầm mắt, cứ thế .
Không khí xung quanh dường như ngưng ngay lập tức, chỉ nơi ánh mắt hai chạm , dường như thứ gì đó đang lặng lẽ lan tỏa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-thon-nu-ta-dan-ca-thon-lam-giau/chuong-143.html.]
Kiều Uyển chỉ cảm thấy tim đột nhiên nghẹn , lỡ mất nửa nhịp, ngay cả thở cũng nhẹ mấy phần.
“Vương gia!”
Tuân Đông Dương nhà “phịch” một tiếng quỳ xuống, giọng nghèn nghẹn, “Xin Vương gia cứu giúp bách tính Bắc Cảnh của hạ quan!”
Lời thốt , bầu khí vi diệu lưu chuyển trong phòng lập tức tan biến còn dấu vết.
Ánh mắt Lạc Hàm Chương dời khỏi Kiều Uyển, sang Tuân Đông Dương đang quỳ đất, “Tuân đại nhân, bản vương rõ hạn hán ở Bắc Cảnh nghiêm trọng, bản vương cùng Thanh Huệ Huyện chúa đến đây chính là vì để giải quyết việc . Không cần những hư lễ , rời Kinh mang theo vài xe lương thực, lát nữa sẽ dựng lều cháo trong thành , giải quyết vấn đề sinh tồn cơ bản của bách tính.”
Bắc Cảnh đại hạn nửa năm, lòng sông khô cạn nứt nẻ, ruộng đất mất mùa , bách tính đổi con cho mà ăn. Không ngờ hiện giờ xuất hiện thêm nạn châu chấu. Y nhiều dâng tấu cầu viện, mấy triều đình còn thể cấp phát lương thực, nhưng mấy tháng gần đây y tấu nữa, triều đình lấy cớ “quốc khố trống rỗng” để thoái thác. Nay Cửu Vương gia đích đến, lẽ thật sự là cơ hội sống sót cuối cùng của Bắc Cảnh.
“Vương gia!”
Tuân Đông Dương tiến lên một bước quỳ xuống, giọng mang theo sự sốt ruột thể kiềm chế:
“Hiện giờ nan giải nhất chính là nguồn nước! Mấy ngày các thôn làng dọc sông còn thể dựa việc đào sâu lòng đất để lấy nước, giờ đây đào sâu vài trượng mà vẫn tìm nước, bách tính cơ bản khó khăn trong việc bảo đảm nước uống, càng cần đến cây trồng. Bách tính chỉ thể bỏ trốn ngoài, nếu nghĩ cách nữa, e rằng sẽ xảy đại loạn mất thôi!”
Y , vành mắt đỏ lên, hai tay ấn mạnh xuống mặt đất nóng bỏng, khớp ngón tay trắng bệch.
“Hạ quan vô năng, trông coi Bắc Cảnh mười bốn năm, đến cuối cùng thể bảo vệ bách tính quyền.”
Lạc Hàm Chương đỡ y dậy, đầu ngón tay chạm xương bả vai nhô quan phục đối phương, trầm giọng :
“Thiên tai, Tuân đại nhân thể khống chế. Việc đến nước , điều chúng thể là nhanh chóng tìm nguồn nước. Nói thật giấu giếm, đến đây vài ngày, phái mấy đội nhân mã dọc theo lòng sông cũ, suối cổ để tìm kiếm, chỉ là thật hổ thẹn, đến giờ vẫn tin tức nào.”
“Vương gia, lòng sông nứt nẻ đến mức thể nhét nắm tay, những chỗ trũng thấp thể đào đều đào , tìm thấy nước e rằng khó.”
Lạc Hàm Chương lẳng lặng lắng , ánh mắt rơi xuống Kiều Uyển đang ở cửa, vẻ suy tư.
Một lát , hỏi: “Thanh Huệ Huyện chúa ý kiến gì .”
Kiều Uyển đón ánh mắt của hai , chậm rãi , “Ta cùng Vương gia cùng suy nghĩ, hiện giờ tất bảo đảm nước uống cùng lương thực, định lòng , đó giải quyết hạn hán cũng việc khó. Hạn hán kéo dài tất sẽ sinh châu chấu, từng xem qua một cổ thư, tìm nguồn nước thể bắt đầu từ những con châu chấu , …”
Nàng dứt lời, Tuân Đông Dương nhíu chặt mày. Y càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.
Huyện chúa quả nhiên là đến đây để qua loa, mấy tháng triều đình ít phái Khâm sai đến, đều chỉ loanh quanh một chút thu xếp rời . Kết quả mà bọn họ nhận mười ngày nửa tháng là hoặc vài câu cầu mưa tế trời, hoặc chỉ loạn xạ bản đồ về nguồn nước, hại phía chạy chạy vô , tai ương ngược chậm trễ ngày càng nghiêm trọng.
Y thực sự nhịn , liền cắt ngang lời Kiều Uyển.
“Vương gia, Huyện chúa phận tôn quý, chi bằng cứ ở dịch trạm thì hơn. Ngài cứ yên tâm, hạ quan sẽ cho mang thức ăn hằng ngày đến.”
Kiều Uyển để tâm đến hành động khinh mạn của y, hờ hững : “Tuân đại nhân, là tin thể tìm nguồn nước?”
Tuân Đông Dương cũng giấu giếm, thẳng: “Vương gia, Huyện chúa phận tôn quý, Bắc Cảnh hiện giờ khắp nơi là bụi đất tro tàn, thực sự là nơi Huyện chúa nên bôn ba. Chi bằng cứ ở dịch trạm an tâm nghỉ ngơi. Ngài cứ yên tâm, hạ quan sẽ cho mang thức ăn hằng ngày đến đúng giờ.”
Kiều Uyển để tâm đến ngữ khí khinh mạn của y, chỉ ngước mắt Tuân Đông Dương, ánh mắt sáng rõ: “Chưa thử, ngài là trò đùa? Nếu tìm nước, Tuân đại nhân lời cũng muộn.”
Tuân Đông Dương ngữ khí mang theo vài phần cố chấp: “Huyện chúa, bách tính Bắc Cảnh khốn khổ nên lời, chỉ mong phương pháp thật sự cứu mạng. Ngài là cành vàng lá ngọc, e rằng mỗi ngày bao nhiêu c.h.ế.t? Việc dùng châu chấu tìm nguồn nước thật sự là chuyện hoang đường. Khi châu chấu bay qua thì che kín trời đất, cỏ cây mọc, nhưng nơi chúng đậu , đa phần là đám cỏ khô đá vụn, gì nguồn nước?”
Nói xong, y về phía Lạc Hàm Chương, hy vọng Cửu Vương gia thể nhận sự hoang đường trong lời nàng, để khuyên răn vài câu.
“Ta tin nàng.”