Xuyên Không Thành Thôn Nữ, Ta Dẫn Cả Thôn Làm Giàu - Chương 137
Cập nhật lúc: 2025-11-14 01:33:07
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những nhận tin đều kéo đến cửa thôn, dần dần tụ tập ngày càng đông.
“Cha con bọn họ sách nhiều năm như , thật sự cứ thế mà đoạn tuyệt tiền đồ ?”
“ , sắp đến kỳ Khoa cử , ngay phút chót xảy chuyện .”
Mọi mặt đều về phía mấy , Kiều Uyển thật là quá tàn nhẫn. Cho dù bọn họ sai, chí ít cũng là trưởng bối trong nhà, Kiều lão thái tuổi cũng cao, thể đưa đại ngục là đưa đại ngục chứ.
Có xì xào chỉ trích lầm của Kiều Uyển.
Kiều Đại Sơn bất mãn những đang bàn tán.
“Trưởng bối ư? Tất cả chúng đều là những hộ gia đình già kẻ trẻ, nhà nào mà trưởng bối đuổi bệnh tật, tàn phế khỏi nhà giữa mùa đông giá rét chờ c.h.ế.t? Lại trưởng bối nhà ai thuê hung thủ g.i.ế.c , mong hậu bối c.h.ế.t?
Khi Kiều Vọng Thọ còn sống, vì để cha con bọn họ sách, ngừng việc học của con trai , bất kể mưa gió vẫn căm cụi việc ngoài đồng cung cấp miếng ăn cho cả nhà, cuối cùng kiệt sức đến c.h.ế.t. Bọn họ hề chút lòng cảm ơn nào thì thôi, còn nhân lúc ông c.h.ế.t để đuổi vợ con ông . Hành động độc ác như , thật sự là hiếm thấy đời.”
“Các ngươi động môi thì dễ dàng, chuyện nếu xảy với chính các ngươi, các ngươi thể tha cho những kẻ tác ác ?”
Kiều Đại Sơn lớn tiếng .
Lời , tiếng bàn tán của dần dần im lặng.
Kiều Đại Sơn đúng. Bọn họ nếu thật sự là trưởng bối, sẽ nhân đêm tối đuổi cả nhà . Nói là phân gia đoạn tuyệt quan hệ, nhưng chẳng chuẩn gì cho Tam phòng. Cả nhà lớn bé đều co ro trong hang đá lạnh lẽo ẩm ướt, là chờ c.h.ế.t cũng quá lời.
May mắn , Kiều Uyển trở nên bản lĩnh.
Lên núi săn gà rừng thỏ rừng, đào củ Quỷ đầu Ma da sảng, kiếm tiền xây nhà mua ruộng.
Nàng kiếm tiền còn nghĩ đến Kiều gia thôn, dùng tiền giúp họ sửa con đường tất yếu khỏi thôn, còn phát minh Cổ chuyển đồng xa, khiến cần xuống núi gánh nước tưới tiêu nữa. Hiện giờ nàng còn phụng mệnh giám sát quân lương cho tướng sĩ biên quan, những tướng sĩ đó đều là hùng xông pha nơi biên ải để bảo vệ đất nước.
Ngược , nhà Kiều Vọng Phúc thì ?
Dựa cái danh kẻ sĩ, hành hạ Nhị phòng Tam phòng đến mức hình dạng gì, cả nhà nhàn rỗi, đem con gái đổi lấy tiền bạc, dùng tiền đó để mua công danh. Kết quả lừa, ruộng đất cũng bán hết, còn chút thu nhập nào, chẳng chỉ còn cách nhăm nhe Tam phòng như miếng mồi ngon.
Một như Kiều Uyển, tại gặp trưởng bối độc ác như . Mưu tài đành, còn đoạt mạng.
Bà con láng giềng càng nghĩ càng tức giận, hướng về phía cha con Kiều Vọng Phúc đang áp giải mà phun nước bọt, ném bùn đất.
“Đồ thứ lành gì, cái đồ trời tru đất diệt. Cháu gái như , chẳng là rạng danh cho nhà họ Kiều các ngươi ? Nếu là nhà , vui mừng khôn xiết . Các ngươi còn dám thuê hung thủ g.i.ế.c , đúng là đáng đời.”
“, đáng đời! Thôn chúng loại kẻ sĩ như .”
“Cho dù thi đỗ công danh, đó cũng là một tên tham quan.”
Kiều Tăng Văn bùn đất ném trúng, giãy giụa gầm lên: “Tất cả câm miệng cho , dám ném đồ nữa, đợi ngoài, sẽ lột da các ngươi!”
Đáp , là một tràng miệt thị nhổ nước bọt, và cơn mưa bùn đất càng hung tợn hơn.
“Thuê hung thủ g.i.ế.c , còn đòi ngoài! Những chuyện thất đức các ngươi , cứ chờ mà tù mọt gông . Các ngươi mà còn dám trở về Kiều gia thôn, là đầu tiên cầm chổi đuổi .”
“Trục xuất khỏi thôn.”
“Trục xuất khỏi thôn.”
Giọng càng lúc càng lớn, Kiều Đại Sơn, nương con Triệu Tiểu Mãn, thậm chí ngay cả Liễu thị đây từng giao hảo với bọn họ cũng bắt đầu chỉ trích bọn họ quá độc ác.
Kiều Quý Tú thấy sự việc còn đường xoay chuyển, đành nhân lúc hỗn loạn tháo trâm cài, trang sức đưa cho những dân thường ngày thiết: “Giúp nhắn với phu quân Lưu Luật một câu, bảo đến huyện nha cứu , những thứ là của ngươi.”
...........。
Từ sân viện của Kiều Uyển, cho đến cửa thôn, hai bên đường là đông nghịt, cứ một bước, tiếng c.h.ử.i mắng thêm một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-thon-nu-ta-dan-ca-thon-lam-giau/chuong-137.html.]
Kiều Vọng Phúc chút hối hận, ma quỷ ám ảnh mà động thủ với Kiều Uyển. Nàng triển vọng, mặt mũi cũng nở mày nở mặt chứ ? Nói chừng còn giúp ích cho quan lộ của .
Trong thư viện cũng ít là đại bá của Kiều Uyển, ngầm thì đối với cũng cung kính ít. Tại vội vàng như , g.i.ế.c nàng, để bọn họ tiếp quản gia nghiệp Tam phòng.
Nếu tam còn sống.
Không nghĩ đến Kiều Vọng Thọ thì thôi, nhớ những chuyện với gia đình, nước mắt Kiều Vọng Phúc ngừng tuôn rơi.
Trời ơi, rốt cuộc gì.
Đến cửa thôn, Tấn Trọng trực tiếp trói mấy lên xe bò.
Kiều Uyển cả nhà và Lý Chính lên xe ngựa bên cạnh.
Bánh xe lăn qua con đường mới phẳng, nhanh khỏi thôn. Lý Chính cây cối lướt qua ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi: “Uyển Nương, ngươi định… xử trí bọn họ thế nào?”
“Cứ theo luật mà thôi.” Giọng Kiều Uyển bình tĩnh chút gợn sóng, “Mua hung thủ g.i.ế.c , chứng cứ rõ ràng, bọn họ thể chối cãi, ai cũng thể bảo vệ.”
Chu thị cũng nghiêm giọng : “Lý Chính, bọn họ quả thật quá độc ác, đ.á.n.h đau bọn họ, sẽ là tai họa vô cùng vô tận.”
Kiều Vịnh Toàn cũng gật đầu đồng tình.
“Bọn họ quả thật quá đáng , các ngươi xử trí theo luật ý kiến.”
Lý Chính hôm nay rõ bộ quá trình, nếu Kiều Uyển mệnh lớn, giờ trở thành thức ăn trong miệng đám lưu dân . Cả nhà bọn họ cũng là tự tự chịu, lời cảnh cáo đây của , bọn họ lọt tai, thể trách ai .
Tại huyện nha, Lâm Tri Phủ thấy nhân chứng vật chứng đầy đủ, lập tức thăng đường.
Kiều Vọng Phúc còn dựa phận Đồng sinh đây để giảo biện vài câu, nhưng Lâm Tri Phủ tại chỗ sai tước bỏ công danh của .
Kiều Quý Tú đổ hết tội cho cha con Kiều Vọng Phúc, mang gia đình chồng lóc cầu xin quan phủ khoan hồng.
Lời nàng còn dứt, hạ nhân nhà họ Lưu đưa thư tới.
Kiều Quý Tú mừng rỡ khôn xiết, nàng nhà họ Lưu sẽ bỏ mặc nàng, cho dù Bạch huyện lệnh hiện tại còn quyền thế, nhưng một câu giữ nàng dâu của cháu vẫn thể.
Nụ mặt nàng, chợt tắt ngấm khi nội dung bức thư.
“Thư hưu? Sao là thư hưu? Ta gặp Lưu Luật.”
“Thiếu gia nhà , phụ nữ lòng rắn rết , nên phán thế nào thì phán thế , cần nể mặt nhà họ Lưu. Bức thư hưu đưa , Kiều Quý Tú còn chút quan hệ nào với nhà họ Lưu.”
Ba ngày , bản án tuyên.
Cha con Kiều Vọng Phúc, Kiều Tăng Văn, vì tội mua hung thủ g.i.ế.c bất thành, tuyên án lưu đày ba nghìn dặm.
Kiều Quý Tú vốn xúi giục, xét thấy đang mang thai, nên phạt nộp một trăm lượng tiền chuộc tội, đó ngục giam hai tháng.
Về phần Kiều lão thái, tuy trực tiếp nhúng tay, nhưng chuyện mà tố cáo, thêm việc ngày thường gây chuyện thị phi, nhiễu loạn xóm giềng, cuối cùng phạt năm mươi roi.
Ngày lưu đày, Kiều Uyển tiễn.
Nàng trong sân nhà , quan sai vận chuyển mấy xe mì ăn liền .
Chu thị tới, nhẹ nhàng nắm tay nàng.
Khóe môi Kiều Uyển nở nụ nhàn nhạt, “Nương, trải qua chuyện , cuối cùng nhà chúng cũng thanh tịnh .”
“Uyển Nương, Lâm Tri Phủ đến , mau nghênh tiếp.” Kiều Vịnh Toàn gọi ở ngoài cửa.