Xuyên Không Thành Thôn Nữ, Ta Dẫn Cả Thôn Làm Giàu - Chương 134
Cập nhật lúc: 2025-11-14 01:33:04
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà đảo mắt một vòng, bằng bộ dạng lo lắng việc đại cục, trưng cái khí thế của bậc trưởng bối, :
“Vọng Phúc, Tăng Văn, giờ trong nhà chỉ còn hai nam nhân các ngươi là thể chủ trì công việc... Xưởng của Kiều Uyển, cơ nghiệp lớn như , thể quản lý. Sau gánh nặng , cứ dựa hai cha con các ngươi gánh vác thôi. Ai bảo các ngươi là đại bá và đại ca, các ngươi cũng gánh vác nhiều hơn một chút.”
Kiều Vọng Phúc vội vàng tiếp lời, mặt tươi lấy lòng: “Nương, yên tâm, con nhất định sẽ dốc hết sức .”
“Nãi nãi , xin yên tâm, là trưởng phòng trưởng tôn của Kiều gia, những chuyện tự nhiên là nghĩa vụ thể thoái thác.”
“Tốt, lắm,” Lão phụ nhân dỗ dành đến mức mặt mày hớn hở, run rẩy vỗ cánh tay Kiều Vọng Phúc: “May mà Kiều gia còn các ngươi chống đỡ, nếu con bé Kiều Uyển đột nhiên mất , chúng thật .”
Hai cha con Kiều Vọng Phúc trao ánh mắt đắc ý, ngẩng đầu về phía nương con Chu thị đang tái mét mặt mày trong sân, sự vui mừng trong mắt gần như tràn ngoài.
Trong lòng Kiều Vọng Phúc kích động vô cùng, vốn dĩ còn nghĩ tốn công tốn sức mới lấy gia sản, ngờ bọn họ chỉ cần động ngón tay một chút, chuyện thành công. Sự giàu sang ngút trời từ nay thuộc về bọn họ.
Hắn một vòng, hài lòng mở lời: “Đi, chúng xem xưởng của nhà chúng .”
Kiều Tăng Văn thứ mắt vẫn chút thể tin nổi. Hắn véo mạnh đùi , đau đến nhe răng trợn mắt, ngơ ngác hỏi: “Cha, cơ nghiệp lớn như thật sự đều là của hai cha con chúng ?”
“Thằng ngốc, đương nhiên là của chúng . Sau chúng kinh doanh hai xưởng, tuy tiền , nhưng việc học cũng bỏ. Địa vị của thương nhân cao, chúng chỉ thi đỗ công danh mới thực sự trở thành quý nhân.”
“Vâng, con lời cha.”
Cả nhóm như thể thấy Chu thị và những khác trong sân, trực tiếp lách qua họ và nhà.
Kiều Vịnh Toàn đang định xông lên ngăn họ nhà, thì ngờ Kiều Quý Tú nhanh hơn một bước chặn mặt họ.
“Chờ !” Kiều Quý Tú đột nhiên the thé gọi họ , mấy bước chạy đến mặt Kiều Vọng Phúc: “Cái gì gọi là của hai cha con các ngươi, còn thì ? Cha, quên mất đây hứa với điều gì ?”
Kiều Vọng Phúc khựng chân, giả vờ ngây ngốc: “Chuyện gì? Những điều hứa với ngươi còn ít ? Ngươi đang chuyện nào?”
“Cha quên ? Có cần giúp nhớ ?”
Nàng câu là hướng về phía Chu thị và những khác: “Thật Kiều Uyển, nàng ...”
“Con tiện nhân bất hiếu , ngươi dám!”
“Có gì mà dám?”
Kiều Quý Tú sớm nắm rõ tâm tư của cha , lạnh một tiếng: “Những xưởng khác, nhà cửa khác thể nhường cho đại ca, chỉ riêng cái xưởng Ma da Sảng, và cả phương t.h.u.ố.c Ma da Sảng, cho bằng .”
Kiều Uyển dựa xưởng Ma da Sảng mà kiếm cơ nghiệp lớn như , nếu nàng phương t.h.u.ố.c và xưởng , nhất định thể hơn Kiều Uyển.
Kiều Lão Thái cau mày, lộ vẻ kiên nhẫn: “Ngươi là một phụ nữ, nhúng tay những việc gì? Ở nhà lo hầu hạ trượng phu và cha nương chồng mới là chính đạo. Chuyện xưởng đại ca ngươi lo lắng là đủ .”
“Dựa ?”
Giọng Kiều Quý Tú càng lúc càng cao: “Lúc cầu xin việc thì các như thế! Muốn chiếm hết lợi lộc, xem là kẻ ngốc ? Nếu các ngươi đồng ý, sẽ đem chuyện các ngươi bắt những gì công khai cho tất cả . Dù đời con gái cũng các ngươi hủy hoại , chẳng sợ gì cả. Các ngươi hãy tự cân nhắc .”
“Hỗn xược!” Kiều Vọng Phúc quát lên một tiếng, giơ tay định đánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-thon-nu-ta-dan-ca-thon-lam-giau/chuong-134.html.]
Kiều Quý Tú ngẩng đầu, lùi bước: “Người cứ đ.á.n.h , chỉ cần đ.á.n.h c.h.ế.t , những thứ lúc đưa cho , bằng ,...”
Kiều Vọng Phúc đành ngượng nghịu bỏ tay xuống.
Kiều Tăng Văn bên cạnh giả vờ khuyên can: “Quý Tú, đừng tranh giành với chúng nữa. Sau đại ca kiếm tiền, thể thiếu phần ?”
“Đừng bày cái trò đó!” Kiều Quý Tú căn bản ăn cái bộ đó của : “Thứ của riêng , tự giữ lấy. Nếu các ngươi cho, sẽ đem cái tâm tư dơ bẩn của các ngươi tuyên dương ngoài. Các ngươi cho đường sống, thì tất cả cùng c.h.ế.t chung!”
Chu thị liếc đường đường (phòng khách), khẽ gật đầu, lập tức chạy đến mặt Kiều Quý Tú, nắm lấy tay nàng , vội vã hỏi:
“Chờ , Quý Tú, ngươi Uyển Nương ? Rốt cuộc các ngươi gì con gái ?”
Kiều Vọng Phúc lạnh cắt ngang lời Chu thị: “Tam , con bé một một ở bên ngoài, còn thể nữa? Chuyện chẳng rõ như ban ngày ? Nếu thể về, tối qua về . Theo thấy e là về nữa. Các ngươi yên tâm, nể tình Tam , sẽ bố thí cho các ngươi miếng ăn.”
Nói đoạn, liếc Kiều Vịnh Toàn: “Hơn nữa, con cho con trai ngươi học viện ? Sau cũng thể cho nó học.”
“Cha!” Kiều Tăng Văn vội kéo , ánh mắt đầy vẻ đồng tình: “Hắn tư chất kém, trì hoãn nhiều năm như , sớm thích hợp sách, thế chỉ khiến chê vô cớ.”
Kiều Vọng Phúc suy nghĩ một chút, vẻ gia chủ: “Cũng đúng. Sau con cứ giúp đỡ gia đình, việc chăm chỉ, sẽ để hai vợ chồng ngươi thiếu miếng ăn . Nhà chúng vẫn như , các ngươi ở thôn Kiều gia lụng, cung cấp cho hai cha con thi đỗ công danh. Đây cũng là tâm nguyện của cha ngươi, các ngươi đừng thất vọng.”
Nói xong, giơ tay định vỗ vai Kiều Vịnh Toàn.
Chỉ là tay kịp chạm tới, Kiều Vịnh Toàn gạt : “Chúng thể tự nuôi sống , cần các ngươi bố thí. Ngược , các ngươi cứ khăng khăng tiểu về , chẳng lẽ... Rốt cuộc các ngươi gì Uyển Nương?”
Kiều Quý Tú đáp lời, ánh mắt vẫn luôn dán chặt Kiều Vọng Phúc, như thể đang chờ một câu trả lời.
Một lát , nàng mở lời: “Cha, thật sự cố ý theo ý ? Nếu thì đừng trách con gái niệm tình!”
Sắc mặt Kiều Tăng Văn tối sầm , đang định nổi cơn thịnh nộ thì Kiều Vọng Phúc giữ .
Hắn đ.á.n.h giá Kiều Quý Tú, khóe miệng cong lên một nụ tàn nhẫn: “Ngươi là con gái gả , đừng hòng tranh giành đồ của Kiều gia .”
“Đây là do ngươi ép .”
Kiều Vọng Phúc hừ lạnh một tiếng: “Ngươi thật sự nghĩ rằng bao năm qua cha ngươi sống vô ích ? Chỉ vài câu của ngươi là thể dọa ?”
“Tăng Văn, đóng cửa .”
“Vâng, cha.”
Cửa lớn đóng , Kiều Vọng Phúc còn kiêng dè gì nữa, đến mặt Chu thị.
“Là chúng thì thế nào?”
Kiều Vọng Phúc dứt khoát xé toang bộ mặt giả dối: “Nói thẳng cho các ngươi , Kiều Uyển c.h.ế.t , cả đời thể về. Các ngươi điều một chút thì đừng gây chuyện, bằng sẽ chẳng nhận gì, còn sẽ đuổi khỏi thôn Kiều gia như đuổi khỏi trạch viện cũ. Lần sẽ đứa con gái của ngươi đến cứu các ngươi .”
Nghe , Chu thị chợt ngã quỵ xuống đất.
“Là các ngươi, là các ngươi hại con bé?”