Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Thành Phú Bà: Trồng Ruộng Và Nuôi Con - Chương 46

Cập nhật lúc: 2024-10-29 20:16:21
Lượt xem: 136

Hạ Hi buôn bán thuận lợi, trước quầy có không ít người xếp hàng mọi người đều đã nhìn thấy. Nghe có người nói mắt liền giương tròn lên rồi cũng gật đầu đồng ý, “Đúng vậy, thôn trưởng, hay là đều bán cho Cử nhân nương tử, như vậy cũng đỡ chúng ta không bán được.”

 

“Đúng vậy…”

 

“Đúng vậy…”

 

Thôn trưởng vắt tay sau lưng, mắt lướt qua mặt của những người này, sau đó lấy ra số bạc mà ông vẫn nắm trong tay ra cho mọi người nhìn, “Mọi người chắc là đều biết Cử nhân nương tử khi nãy đã mua mười con cá của chúng ta. Người ta đã dạy cách làm cho chúng ta, còn kêu người ta bỏ tiền ra mua hết số cá này? Các người còn có mặt mũi sao? Hôm nay, số cá này nếu không bán được vậy thì cứ làm như nãy các người nói, chúng ta gánh về nhà tự ăn, cải thiện thêm thức ăn cho người nhà. Nhưng nếu ai còn có cái suy nghĩ này đừng nói là tiền bán cá hôm nay không đưa cho hắn, sau này cũng không cho phép hắn tham dự vào chuyện bắt cá nữa.”

 

Ông nói những lời rất nghiêm khắc, mọi người nghe xong ai cũng không dám lên tiếng.

 

Thôn trưởng lại nhét bạc vào ống tay, “Khi nãy ta đã dò hỏi rồi, tửu lầu cũng mua cá, các người phân thành ba tổ, một tổ đi hướng đông, một tổ hướng tây, đi hỏi từng cái tửu lầu xem họ có nhận hay không, nhớ lấy, mỗi con ít nhất năm mươi văn, thiếu một đồng không bán. Còn một tổ thì ở lại chợ bán.”

 

Mọi người đáp lời, tự mình phân thành ba tổ, hai tổ đông tây gánh thùng nước rời đi.

 

Thôn trưởng nghĩ ngợi một hồi rồi tới trước quầy của Hạ Hi, thấy Lan Nhi một mình bận rộn thu dọn bát và lau bàn. Thôn trưởng cất bạc thật kỹ rồi xắn tay áo bước lên trước, nói Lan Nhi, “Ta giúp ngươi dọn dẹp, ngươi đi chào khách đi.”

 

Lan Nhi ngơ ngác, thôn trưởng đã lấy tấm vải ở một bên nhanh gọn lau dọn sạch cái bàn vừa mới không có người ngồi nữa.

 

“Thôn, thôn trưởng…” Lan Nhi có chút khó tin.

 

“Còn ngơ ra đó làm gì, còn không mau chào khách qua đây!”

 

Thôn trưởng rất biết chọn việc, việc lau bàn này người có chân có tay đều có thể làm được, quan trọng là không cần lên tiếng với người khác. Chào khách ông không phải không biết nhưng ông thật sự làm không được. Ông là trưởng của một thôn, trước mặt thôn dân uy nghiêm quen rồi, khó có thể hạ mình xuống được.

 

“Ô, được.”

 

Lan Nhi đáp một tiếng rồi đi chào khách tới ngồi.

 

Mãi đến nửa buổi sáng người đến ăn cá mới dần dần ít lại, mọi người bận rộn lúc này mới có thời gian thở phào một tiếng.

 

Hạ Hi sớm đã nhìn thấy thôn trưởng đang giúp đỡ nhưng quá bận nên không lo tới, giờ cuối cùng cũng rảnh tay một chút mới lau mồ hôi trên trán nói, “Người không còn đông nữa, thôn trưởng, người ngồi xuống nghỉ ngơi chút, ta múc một bát cá cho người.”

 

“Không cần, không cần.”

 

Thôn trưởng cười xua tay.

 

Hạ Hi nào nghe lời ông, múc một bát lớn nói Lan Nhi bưng tới chỗ ông, rồi quay sang thì thầm vào tai Kỳ Nhi, Kỳ Nhi gật đầu, lấy tiền từ trong hộp ra chạy về phía một bên của chợ.

 

Hạ Hi lại múc thêm một bát lớn, gọi, “Trương gia, huynh cũng tới ngồi đi.”

 

Trương gia nhẹ nhàng đứng dậy bước qua.

 

Một cái bàn nhỏ hoàn toàn để trống ra đó, Hạ Hi bưng bát tới đặt ở đó.

 

Kỳ Nhi cũng đã chạy về, trong tay cầm về không ít bánh nướng, Hạ Hi bước lên trước, nhận lấy, “Kỳ Nhi cũng mệt rồi đúng không, sang ngồi bên đó đi, nương múc một bát cá cho con.”

 

Kỳ Nhi lắc đầu, “Kỳ Nhi không mệt.”

 

Lại nói tiếp, “Ông chủ bán bánh nướng nói sao cũng không chịu nhận tiền, con đếm tiền xong đặt lên quầy của thúc ấy rồi.”

 

Hạ Hi nhẹ nhàng xoa đầu cậu, “Kỳ Nhi làm vậy là đúng rồi.”

 

Nhận được lời khen Kỳ Nhi liền nở nụ cười tươi như hoa.

 

Hạ Hi chia bánh nướng ra đưa cho Trương gia hai cái, thôn trưởng hai cái, “Hôm nay đa tạ hai vị giúp đỡ, nếu cá không đủ ta lại lấy thêm cho hai vị.”

 

Thôn trưởng có chút ngại ngùng, ông vốn là tới giúp một tay mà còn được ăn một bát cá hầm, nhìn lát cá ở trong mà xem còn nhiều hơn cả bán ở trong những bát lớn nữa.

 

Trương gia thì bình thản hơn nhiều, tay trái cầm bánh nướng tay phải gắp một lát cá bỏ vào miệng, vừa ăn một miếng liền ngừng lại rồi mới chầm chậm tiếp tục ăn.

 

Thấy hắn ăn rất ngon, thôn trưởng nuốt nước miếng, lại nhìn cá lát hầm trước mặt, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cầm đũa, gắp một miếng cá bỏ vào miệng, hương vị cay nồng lan ra khắp khoang miệng, thôn trưởng nhắm mắt hài lòng. Sống đến từng tuổi này ông vẫn chưa từng ăn qua món ngon như vậy.

 

Hạ Hi cũng chia nốt số bánh còn lại, Trụ Tử cũng đã đói rồi, nhận lấy bánh nướng cắn một miếng dường như cắn đi một nửa cái rồi quay sang nhét thêm cành củi vào bếp lò, ánh lửa phản chiếu khuôn mặt đầy ý cười của hắn.

 

Hạ Hi cũng ăn một miếng bánh, “Bán hết số còn lại trong nồi chúng ta sẽ thu quầy.”

 

Lan Nhi vừa ăn bánh vừa nhìn sắc trời, đoán là cũng tới nửa buổi sáng, không nhịn được hỏi, “Tẩu tử, trên chợ vẫn còn nhiều người, hay là chúng ta lại mua thêm mấy con cá nữa.”

 

“Mười con là vừa đủ, sau này chúng ta mỗi ngày cũng chỉ bán mười con, không cần biết là đến giờ nào, bán hết liền thu quầy.”

 

“Nhưng mà…”

 

Lan Nhi muốn khuyên thêm chút nữa, buôn bán đang tốt như vậy, thu quầy sớm như vậy thật là đáng tiếc.

 

“Được rồi, nàng cứ nghe tẩu tử đi.”

 

Trụ Tử miếng bánh trong miệng vẫn còn chưa nuốt xuống nên nói cũng không rõ ràng. Hạ Hi là người có chủ ý, nàng làm như vậy tất nhiên có đạo lý của nàng, hai phu thê họ làm theo là được.

 

Trương gia ăn xong, lấy ra khăn tay lau miệng rồi móc ra mười văn tiền đặt trên bàn, “Lấy cho ta một bát lớn mang đi.”

 

“Được.”

 

Hạ Hi đáp lời, lấy hai cái bát, một cái đựng mười hai lát cá với canh, còn một cái đựng bắp cải, bưng tới trước mặt Trương gia, “Ăn ở đây thì bắp cải với canh là miễn phí lấy thêm, huynh muốn đem đi ta liền lấy nhiều hơn chút cho huynh, ngày mai đem bát trả lại cho ta là được.”

 

Trương gia nhẹ nhàng gật đầu, mỗi tay bưng một bát bước nhanh về phía chợ.

 

Hạ Hi thu lại tiền rồi giao cho Kỳ Nhi.

 

Lan Nhi há hốc miệng, nàng có chút khó hiểu, theo lẽ thường tẩu tử không phải là nên cho không Trương gia cá lát hầm sao? Trương gia hôm nay giúp họ duy trì trật tự là đã giúp một chuyện lớn rồi. Nhưng tẩu tử lại nhận tiền, tẩu ấy đang nghĩ gì vậy chứ.

 

Định mở miệng thì bóng dáng thôn trưởng xuất hiện trước mắt, lời muốn nói ra liền nuốt lại.

 

Thôn trưởng ăn xong dùng tay tùy ý lau miệng, tán thưởng, “Cử nhân nương tử a, cá lát hầm này của người thật sự quá ngon, chẳng trách lại buôn bán chạy như vậy.”

 

“Đều là món thường ngày, ta ở nhà rảnh rỗi không có gì làm nên nghĩ ra, không ngờ lại được chào đón như vậy.”

 

Thôn trưởng ăn rất hài lòng, sắc mặt rất vui vẻ, “Hạ nương tử khiêm tốn rồi, tay nghề này của người còn hơn cả trù nghệ của đại trù của tửu lầu nữa.”

 

“Thôn trưởng quá khen rồi.”

 

Thôn trưởng thần sắc ngưng lại sau đó có chút ngại ngùng lên tiếng, “Cử nhân nương tử, ta muốn thương lượng với người chuyện này.”

 

“Người nói.”

 

“Cá lát hầm này của người hướng vị cay, nhiều khách nhân đều nói nếu như có đồ khô thì tốt, nếu người không phản đối, ta quay về để người trong thôn làm ít bánh cao lương sau này bán bên cạnh người.”

 

Thôn trưởng nói xong liền dùng ánh mắt đầy mong chờ nhìn Hạ Hi.

 

Ông biết rằng như vậy có chút làm khó người ta, dù sao Hạ Hi cũng có thể tự mình làm. Nhưng người trong thôn nghèo, cách kiếm tiền dường như không có, giờ có cách tốt như thế bày ra trước mặt cho dù chỉ kiếm mấy chục văn tiền ông cũng muốn để người trong thôn làm.

 

“Được.”

 

Hạ Hi cười đồng ý, “Ngoài bánh cao lương cũng có thể làm thêm những thứ khác như là màn thầu chẳng hạn, dù sao người tới ăn cá lát hầm đông chuẩn bị nhiều một chút có khi bán lại được đắt hàng.”

 

Nét vui vẻ trên mặt thôn trưởng không thể giấu được, “Vẫn là Cử nhân nương tử suy nghĩ chu toàn, ta quay về lập tức để mọi người bắt tay vào làm.”

 

Nói xong liền đứng dậy vui vẻ đi tìm thôn dân.

 

……

 

Cá lát hầm đều đã bán hết, còn có những người nghe tiếng mà tìm tới thấy họ đang thu quầy thì rất thất vọng.

 

Hạ Hi chào hỏi, “Ngày mai tới sớm một chút, chúng ta mỗi ngày chỉ bán mười con cá bán hết thì sẽ thu quầy trở về.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-phu-ba-trong-ruong-va-nuoi-con/chuong-46.html.]

 

Người tới vừa nghe ngày mai sẽ có mắt liền sáng lên, “Vậy ta có thể đặt trước một bát hay không?”

 

Hạ Hi lắc đầu, “Xin lỗi, người ngày mai vẫn là đến sớm một chút đi.”

 

Người tới tuy thất vọng nhưng cũng không cưỡng cầu liền quay người rời đi.

 

Liên tiếp tới những vài người, Hạ Hi đều nói với họ như vậy.

 

Quầy vẫn chưa thu dọn xong Trương gia liền cầm hai cái bát đã rửa sạch sẽ quay lại.

 

Hạ Hi nhận lấy bát, “Trương gia, huynh tới thật đúng lúc, vừa hay ta có chuyện nhờ huynh.”

 

Trương gia ngắn gọn, “Nói.”

 

“Huynh có thể giúp ta tìm một chỗ để đặt những đồ này, bao nhiêu tiền cũng được.”

 

Nàng vốn định đem tới tửu lầu, hậu viện tửu lầu lớn đặt số đồ này của nàng không thành vấn đề, nhưng dù sao cũng là một nhân tình nên không bằng thuê lấy một chỗ để đặt.

 

Trương gia nhìn một lượt số đồ dùng của nàng, bếp lò, nồi lớn, bát đũa, bàn ghế thật sự là không ít. Suy nghĩ một hồi rồi nói, “Có một nơi, chỉ có điều cách đây có chút xa.”

 

“Được.”

 

“Nếu đã vậy thì theo ta.”

 

“Được.”

 

Nói một tiếng với Trụ Tử Lan Nhi rồi dắt Kỳ Nhi theo phía sau Trương gia. Đi qua hai con dường, quẹo một cái tới trước cửa một sân viện.

 

Cửa viện vẫn đóng, tường không cao, có thể nhìn rõ bên trong, sân viện rất lớn được dọn dẹp sạch sẽ, trừ một góc có đặt một ít củi thì không có thứ gì khác nữa.

 

Trước viện là một căn phòng có vẻ đã lâu năm, có chút cũ kỹ nhưng rất kiên cố.

 

Trương gia lên tiếng, “Đây là hậu viện vẫn luôn để không đó, nếu không chê xa thì đồ đạc của các người cứ đặt ở đây đi.”

 

“Được.”

 

Hạ Hi đáp rồi hỏi, “Không biết một tháng bao nhiêu tiền?”

 

“Ta đi hỏi xem.”

 

Trương gia quen đường rẽ lên phía trước, bước vào cửa không lâu sau liền bước ra trong tay cầm một chiếc chìa khóa, “Một tháng năm mươi văn, đây là chìa khóa, sau này các người ra vào từ cửa viện này.”

 

Hạ Hi có chút hoài nghi, “Cái này có phải rẻ quá rồi không?”

 

“Lão thái thái nghe nói các người làm đồ ăn cảm thấy không dễ dàng gì, vốn muốn để không cho người dùng, là ta nói đưa năm mươi văn tiền.”

 

“Đa tạ Trương gia!”

 

Hạ Hi nhận lấy chìa khóa không hề mở cửa sân viện, “Chút nữa chúng ta sẽ kéo đồ tới.”

 

Trương gia nhẹ nhàng gật đầu.

 

Hạ Hi cảm ơn thêm lần nữa rồi dắt Kỳ Nhi quay về.

 

Thấy hai người đi xa, Trương gia quay người lại bước vào trong sân viện đó.

 

……

 

Giữa đường lại đi mua một chiếc xe kéo, nói người đưa tới trước quầy hàng rồi đem đồ đạc đều để lên trên, dẫn Trụ Tử trực tiếp đi về bên đó. Đặt cẩn thận xe kéo, đồ đạc bên trên không lấy xuống vẫn xếp bên trên.

 

Từ trong viện bước ra, cửa vẫn chưa khóa lại, Trụ Tử có chút vội vàng, “Tẩu tử, đệ đi xem xe ngựa của chúng ta.”

 

Nói xong rồi chạy nhanh như gió biến mất.

 

Hạ Hi lắc đầu, khóa cửa lại rồi dắt Kỳ Nhi chầm chậm đi tới nơi buộc xe ngựa.

 

Trụ Tử đã sớm dắt xe ngựa đợi ở bên đó, đợi Hạ Hi lên xe liền lắc dây cương đánh xe về thôn.

 

……

 

Cùng lúc này tại trù phòng của Lạc Trần sơn trang.

 

Quản sự với mấy người trù nương đang nấu bắp cải cay và đậu phụ cay, ai cũng bận bịu đến trán đầy mồ hôi, trên bàn lớn bên cạnh đã đặt vài chục đĩa, từ sáng sớm tới giờ họ vẫn chưa từng dừng lại.

 

Lại là một đĩa bắp cải cay ra lò, trù nương cẩn thận múc ra, bưng tới trước mặt quản sự, “Quản sự, người nếm thử xem.”

 

Đây không biết đã là đĩa thứ bao nhiêu rồi, quản sự đã cay đến tê hết đầu lưỡi rồi nhưng vẫn cầm đũa lên gắp một miếng bỏ vào miệng.

 

Mấy vị trù nương mong đợi nhìn ông.

 

Hôm qua chủ tử ăn ba bát cơm, họ vốn đang rất vui vẻ nhưng khi thức ăn được dọn xuống họ đều ngơ ra, những món mà mấy người họ làm chủ tử không đụng miếng nào.

 

Đợi đến khi quản sự sắc mặt không tốt bước vào thì họ mới biết, chủ tử sở dĩ ăn nhiều như vậy là công lao của Hạ nương tử chứ không liên quan chút nào tới họ cả.

 

Mấy người liếc nhìn nhau, một trù nương không phục, “Không phải chỉ là bắp cải cay thôi sao? Chúng ta cũng biết làm thậm chí còn làm ngon hơn nàng ta làm.”

 

Bà vừa như vậy những người khác cũng gật đầu đồng ý.

 

Mấy người họ tuy không phải đại trù trong tửu lầu nhưng nấu ăn cũng là có tay nghề, nếu không khi đó cũng sẽ không được chủ tử chọn trúng rồi theo tới Lạc Trần sơn trang.

 

Thế nên mới có màn này hôm nay.

 

Nhưng làm liên tục mười mấy lần quản sự nếm thử xong đều nói không phải vị đó, mọi người mới đầu có lòng tin vượt qua Hạ Hi giờ cũng đã mài mòn rồi, giờ chỉ cầu mong có thể làm được giống như nàng có thể vào miệng thiếu gia là được.

 

Mọi người đều không chớp mắt mà nhìn quản sự nhưng thấy ông lại tiếp tục nhẹ nhàng lắc đầu, mọi người lúc này có chút sụp đổ rồi.

 

Một vị trù nương không nhịn được lại hỏi quản sự lần nữa, “Quản sự, Hạ nương tử đó là bắp cải cay rốt cuộc vị như thế nào vậy?”

 

Vấn đề này mới sáng sớm mấy vị trù nương đã hỏi rất nhiều lần rồi, dù sao hôm qua cũng chỉ có quản sự nếm qua món đó.

 

“Có chút cay nhưng mang theo chút ngọt, hương vị đi vào lòng người, đừng nói là ăn ngay cả ngửi thôi cũng làm người ta mở ra khẩu vị.”

 

Quản sự vẫn trả lời đáp án mà đã trả lời vài chục lần rồi, mỗi lần đều như nhau không đổi chữ nào.

 

Nói xong, quản sự lắc đầu, “Các người làm còn kém xa.”

 

……

 

Trụ Tử trực tiếp đánh xe về nhà, đợi mấy người họ xuống xe, nhanh chóng tháo ngựa để ngựa lượn một vòng, nghỉ ngơi một chút rồi mới đem cỏ cho ngựa ăn.

 

Hạ Hi và Lan Nhi cũng với Kỳ Nhi vào trong nhà, Lan Nhi đặt chiếc hộp mà nàng ôm chặt trong lòng lên giường, nóng lòng mở ra rồi đếm từng đồng từng đồng bạc.

 

Kỳ Nhi cũng đếm theo, Hạ Hi thì rảnh rỗi ngồi trên chiếc ghế bản duy nhất ở trong phòng, cười vui vẻ nhìn hai người.

 

“Dư, Dư cử nhân!”

 

Trong sân vang lên tiếng ấp úng của Trụ Tử.

 

Lan Nhi động tác đếm tiền ngừng lại, hoảng loạn nhìn ra sân.

 

Dư Nghĩa đứng trong sân, mặt trầm xuống, quanh người toát ra sự tức giận, “Hạ thị đâu?”

 

Loading...