Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Thành Phú Bà: Trồng Ruộng Và Nuôi Con - Chương 44

Cập nhật lúc: 2024-10-29 20:14:59
Lượt xem: 151

Thấy Dư Nghĩa bước tới, thân thể nhỏ bé của Kỳ Nhi lập tức chặn trước mặt Hạ Hi, cảnh giác nhìn hắn.

 

Dư Nghĩa cảm nhận thấy, thần sắc có chút căng thẳng, trong ánh mắt xẹt qua sự chán ghét, sau đó liền khôi phục lại bộ dáng ban đầu, đưa tay ra muốn xoa đầu Kỳ Nhi, “Trời lạnh như vậy, Kỳ Nhi bị lạnh lắm rồi đúng không?”

 

Kỳ Nhi nghiêng đầu tránh đi.

 

Tay Dư Nghĩa rơi vào hư không, trên mặt nét cười dường như không giữ được nữa.

 

Hạ Hi nhẹ nhàng kéo Kỳ Nhi ra sau người, như chưa có chuyện gì xảy ra hết, “Cha nương đâu?”

 

“Trong phòng.”

 

Vượt qua hắn, Hạ Hi dắt Kỳ Nhi trực tiếp đi vào phòng.

 

Thấy bóng lưng của hai người họ, tay Dư Nghĩa duỗi bên người nắm chặt, rất nhanh liền thả ra, bước nhanh theo phía sau.

 

Hạ Hi đã vào trong phòng, “Cha, nương, hai người tới rồi?”

 

Diệp thị đứng dậy, bước một bước lớn tới trước mặt nàng, nắm lấy tay nàng, cẩn thận nhìn ngó một lượt, thấy nàng không sao mới thở phào nhẹ nhõm, “Trời đông lạnh giá, nương với cha con mua một chiếc xe ngựa đem qua cho con.”

 

Nói xong, thấy Dư Nghĩa bước vào, sắc mặt lập tức lạnh đi, quay người ngồi xuống, ngữ khí thay đổi, “Hi Nhi, nương nói cho con biết, xe ngựa này là mua cho con, con và Kỳ Nhi hai người muốn lên huyện thành chơi thì cứ việc đi, còn về người khác, nghĩ cùng đừng hòng nghĩ.”

 

Hạ Hi câu miệng, ngoan ngoãn gật đầu, “Con biết rồi, nương.”

 

Diệp thị liếc sang Dư Nghĩa.

 

Sắc mặt Dư Nghĩa thay đổi liên tục, nhất thời không nói nên lời.

 

Hạ Văn vờ như trừng mắt với Diệp thị, “Bà đây là nói lời gì vậy? Đều là người một nhà, ai dùng mà chả được.”

 

“Haah!”

 

Diệp thị không khỏi hừ một tiếng.

 

Hạ Hi lại trừng mắt với bà, quay sang Dư Nghĩa, “Con cùng đừng để trong lòng, nhạc mẫu cũng là do con lạnh nhạt với Hi Nhi, trong lòng không thoải mái mới nói những lời đo. Nhạc phụ hiểu con, dù sao con cũng là người đọc sách, sau này sẽ thi khoa cử, nửa năm không về nhà cũng là lẽ thường tình.”

 

Lời ông vừa nói xong, mặt Dư Nghĩa càng đỏ hơn, muốn đáp lời lại không biết phải nói gì, nửa ngày mới phát ra được một câu, “Nhạc phụ nói nói đúng, tiểu tế…” (tiểu tế là cách xưng hô của con rể với cha mẹ vợ thể hiện sự khiêm tốn)

 

“Đúng gì mà đúng?”

 

Diệp thị tức giận ngắt lời hắn, “Nửa năm không về nhà, ta nghĩ chắc là ở bên ngoài ngươi đã có người khác rồi đúng chứ?”

 

Dư Nghĩa sắc mặt thay đổi, “Nhạc mẫu nặng lời rồi, tiểu tế không dám.”

 

“Không dám?”

 

Diệp thị cười lạnh, “Ngươi với nương ngươi thông đồng xong hết rồi, nói mỗi tháng ngươi về một lần, nhưng thực tế thì sao chứ, ngươi nửa năm có khi cả năm cũng không vác về nhà, nếu nói ngươi không ở bên ngoài nuôi người khác, đánh c.h.ế.t ta cũng không tin.”

 

“Nhạc mẫu.”

 

Dư Nghĩa cực kỳ hoảng sợ, “Tiểu tế thật sự không dám, lúc trước khi muốn cầu thân với Hi Nhi ta đã hứa với hai vị rằng cả đời này sẽ không phụ nàng. Tiểu tế cũng đã làm như vậy, sở dĩ nửa năm không về nhà là muốn an tâm học hành, đợi năm tới khoa cử liền tiến thêm được một bước, để Hi Nhi có thể sống cuộc sống tốt hơn. Còn việc nói dối, là sợ hai vị sẽ lo lắng.”

 

Diệp thị không tin, lạnh giọng hỏi, “Ngươi những lời này đã nghĩ được mấy ngày rồi? Cũng thật là làm khó cho ngươi rồi.”

 

“Nhạc mẫu.”

 

Dư Nghĩa lòng hoảng loạn, vội vàng quỳ xuống, “Mong nhạc mẫu minh giám, tiểu tế thật sự là đi học ở bên ngoài, không có hai lòng.”

 

“Ai da, hiền tế, con đây là làm gì vậy?”

 

Hạ Văn kinh hô, nhưng không có tránh đi.

 

Hạ Hi nhướng mày, âm thầm xem hắn diễn kịch.

 

Dư Nghĩa ngôn từ thành khẩn, “Nhạc phụ, nhạc mẫu, lúc trước khi cầu thân Hi Nhi là thật lòng thật dạ, Hi Nhi cũng thật sự là phúc tinh của con, từ khi nàng gả tới, mọi chuyện của tiểu tế đều thuận lợi, ngay cả khoa cử cũng là ngày một tiến xa hơn, khảo trúng Cử nhân, tiểu tế có được ngày hôm nay đều là nhờ phúc Hi Nhi mang tới, tiểu tế trân trọng nàng còn không kịp chứ đừng nói là phụ nàng. Sở dĩ con không về nhà, là sợ chuyện nhi nữ tình trường cản trở, không chuyên tâm khoa cử được, không thể để Hi Nhi sống cuộc sống tốt hơn.”

 

Hạ Hi miệng cười câu lên, vẫn im lặng không nói gì.

 

Kỳ Nhi tay nắm chặt lấy tay nàng, miệng mím chặt.

 

Diệp thị nộ khí chưa tan, mỉa mai Dư Nghĩa thêm vài câu, Hạ Văn ra hiệu cho bà biết điểm dừng, đứng dậy, cúi người đỡ Dư Nghĩa, “Hiền tế, con đây là làm gì vậy, mau đứng dậy, đều là người một nhà, có gì từ từ nói.”

 

“Nhạc phụ nhạc mẫu nếu không tin lời tiểu tế nói, tiểu tế liền quỳ không đứng dậy.”

 

“Tin, tin, tin!"

 

Hạ Văn vui vẻ, “Từ khi con lần đầu tiên tới nhà cầu thân, ta liền biết con là người trọng tình trọng nghĩa, nên mới đem Hi Nhi gả cho con, con quả nhiên không làm ta thất vọng. Sau này có chuyện gì thì cứ nói thật với chúng ta, ta với nhạc mẫu của con cũng không phải người không hiểu lý lẽ. Nếu thật như lời con nói, chúng ta cũng không trách con, còn giúp đỡ con, nữ tế của Hạ Văn ta không giống như các học tử khác, ở ngoài ăn không no mặc không ấm được.”

 

Mắt Dư Nghĩa đỏ lên, “Đa tạ nhạc phụ.”

 

“Đứng dậy đi.”

 

Hạ Hi lại đỡ hắn, Dư Nghĩa nhân cơ hội đứng dậy.

 

Diệp thị nhếch miệng, “Nếu ngươi nói nghe hay như vậy, ta hỏi ngươi, thân gia đó của ta là như thế nào?” (Thân gia ý chỉ thông gia)

 

Dư Nghĩa vừa mới đứng thẳng người liền căng thẳng, có chút khó mở miệng, “Chuyện, chuyện này… là nương con sai.”

 

Diệp thị không buông tha, “Ồ? Bà ta sai chỗ nào?”

 

“Bà ấy, bà ấy,...”

 

“Được rồi.”

 

Hạ Văn lên tiếng, “Tử bất ngôn mẫu quá, nếu nói sai, Hi Nhi cũng có sai, chút nữa bà dắt theo Hi Nhi sang đó bồi lỗi.”

 

“Không cần, không cần.”

 

Dư Nghĩa hoảng loạn xua tay.

 

“Nghe cha, con qua đó xin lỗi.”

 

Hạ Hi lên tiếng, trong khi ánh mắt không hài lòng của Diệp thị nhìn qua, đối diện với nàng giương mắt.

 

Diệp thị có chút ngơ ngác.

 

Thấy Hạ Hi cười vui vẻ, tâm linh tương thông, cũng gật đầu theo, “Được thôi, ta giáo nữ không phương, cũng nên sang xin lỗi thân gia một tiếng.”

 

Nói xong, đứng dậy, “Bây giờ liền sang đó.”

 

“Nhạc mẫu…”

 

Dư Nghĩa muốn ngăn lại, bị Hạ Văn cắt ngang, “Hiền tế, con đừng ngăn, nhạc mẫu con ấy mà cũng nên đi xin lỗi nương của con. Con không biết chứ lần trước chúng ta qua đây, cũng là không thấy Hi Nhi đâu, nhạc mẫu của con không nhịn được mới đánh nhau với thân gia mẫu, cào cho thân gia mẫu cả mặt đều là hoa. Sau khi về ta cũng đã nói bà ấy một trận, lần này tới cũng là nhân cơ hội đem xe ngựa tới mà sang xin lỗi thân gia một tiếng.”

 

Trong mắt xẹt qua sự hung hãn của Diệp thị, cơ thể Dư Nghĩa vô thức run rẩy.

 

“Hi Nhi, chúng ta qua đó.”

 

Diệp thị nhấc chân bước ra ngoài.

 

Hạ Hi dắt Kỳ Nhi theo sau.

 

Dư Nghĩa vội vã nói, “Con cũng qua đó.”

 

Diệp thị xua tay, “Không cần, ngươi với nhạc phụ ngươi nói chuyện đi.”

 

“Đúng rồi.”

 

Hạ Văn cười, “Trà này cũng lạnh rồi, con giúp ta đổi ly khác, thuận tiện nói với ta dự tính sau này của con?”

 

Dư Nghĩa không còn cách nào khác, giương mắt nhìn Diệp thị và Hạ Hi ba người đi mất.

 

Ra khỏi cửa, Hạ Hi cũng không nhịn được nữa, hướng về phía Diệp thị giơ lên ngón tay cái, “Nương, lợi hại.”

 

“Phì!”

 

Diệp thị không nhịn được mà cười ra tiếng, “Nương với cha con khi nãy ở trong phòng đã thương lượng xong hết rồi, mỗi người hát một bên, cho hắn biết mặt. Nếu hắn dám có hai lòng, Hạ gia chúng ta tuyệt đối không tha cho hắn.”

 

“Đa tạ nương.”

 

“Đứa trẻ ngốc, tạ cái gì chứ, cha nương cũng chỉ có thể những điều này cho con.”

 

“Đã đủ rồi.”

 

Đã đủ cho lòng nàng cảm thấy ấm áp, đã đủ cho nàng từ đáy lòng nhận người cha nương này rồi.

 

Hai người vừa đi vừa nói, tới trước cửa phòng nhà bên này, còn chưa đợi bước vào, Linh Nhi vừa hay bước ra, mắt giương to, không khống chế được mà cao giọng, “Các người còn dám sang đây?”

 

Tiếng của Linh Nhi rất lớn, Dư Nghĩa vẫn luôn dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên này, lòng co cứng lại, tim thót lên một cái.

 

“Muội nói gì vậy chứ?”

 

Hạ Hi cười như không cười, bước chân dừng lại.

 

“Hạ thị, ngươi cái đồ…”

 

“Dám gọi Hạ thị một lần nữa xem, ngay mai ta liền nói đại ca muội gả muội đi.”

 

Hạ Hi ngữ khí lạnh nhạt, nhưng mang theo đầy ý uy hiếp.

 

“Ngươi dám?”

 

Linh Nhi thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

 

“Muốn thử không?”

 

“Ngươi…”

 

Rèm cửa đột nhiên bị mở ra, Chi Nhi từ trong đi ra, vội vàng chào hỏi, “Tẩu tử.”

 

Hạ Hi nhíu mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

 

Diệp thị cũng tới trước cửa, mắt nhìn Linh Nhi một cái, Linh Nhi vừa mở miệng, Chi Nhi vội vã kéo lấy tay chặn trước mặt nàng ta, “Thân gia thẩm tử tới thăm nương ta sao, mời người vào trong.”

 

Nói rồi kéo rèm cửa lên.

 

Diệp thị bước vào, Hạ Hi dắt Kỳ Nhi theo sau.

 

Thấy rèm cửa đã rơi xuống, Linh Nhi tức giận đè nén không nổi nữa, “Ngươi kéo ta làm gì? Chẳng lẽ ta…”

 

Chi Nhi vội vàng bịt miệng nàng lại, “Tỷ thật sự muốn ngày mai bị gả đi sao?”

 

Giọng nói của Linh Nhi truyền ra từ lòng bàn tay nàng, “Nàng ta dám!”

 

Chi Nhi đè thấp giọng, thấp đến mức chỉ hai người mới nghe thấy, “Nàng ta không dám, nhưng đại ca dám! Đại ca giờ đang là lúc muốn Hạ gia bỏ tiền ra, tỷ lúc này gây chuyện, tỷ nói xem đại ca dám hay không dám?”

 

Linh Nhi sắc mặt trắng bệch.

 

Thấy nàng đã hiểu, Chi Nhi lập tức buông tay, vén rèm bước vào trong.

 

Thấy Hạ Hi vào phòng, Ngưu thị kinh ngạc co người vào góc giường, giọng kinh hãi, “Các người tới làm gì?”

 

“Nghe nói chân của bà là do Hi Nhi làm bị thương, ta là nương nó mà giáo nữ vô phương, cùng với Hi Nhi qua đây nói lời xin lỗi với bà.”

 

Diệp thị lời nói thành khẩn, nhưng càng nghe càng thấy ngập tràn ý mỉa mai.

 

Sự kinh hãi hôm qua vẫn còn đó, Ngưu thị nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, căn bản không lo nghĩ tới ý trong lời nói của Diệp thị, chỉ hy vọng Hạ Hi đừng xuất hiện trong tầm mắt của bà ta, “Các người đi đi, mau đi đi, ta không muốn nhìn thấy các người.”

 

“Ồ, thân gia mẫu, bà đây là có ý gì vậy? Tuy nói là Hi Nhi nhà ta có lỗi, nhưng tính tình của con bé ta hiểu, nếu như không phải bị chọc tức, con bé cũng không ra tay, bà còn không chịu buông tha?”

 

Bà vừa nhắc tới, Ngưu thị chỉ cảm thấy vết thương ở chân nhói đau, đau đến mức làm bà ta mất đi lý trí, một loạt lời tục tĩu liền muốn phun ra ngoài…

 

Chi Nhi bước nhanh tới trước mặt bà ta, chặn lại tầm nhìn của ba người Diệp thị, quay lưng với họ liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Ngưu thị, “Nương, việc đã qua để cho nó qua đi, hơn nữa đại tẩu cũng không phải cố ý, người tha thứ cho tẩu ấy đi.”

 

Hạ Hi mắt lần nữa nhíu lại, miệng câu lên cười mỉm.

 

Ngưu thị phản ứng lại, lời tục tĩu đến miệng lại nuốt trở lại, thấy Chi Nhi vẫn đang nháy mắt ra hiệu, nuốt nước bọt, mở miệng, có chút không tình nguyện, “Đều là người một nhà, tha thứ gì mà tha thứ chứ, ta cũng có lỗi, chuyện này cứ vậy mà qua đi, sau này không ai được nhắc tới nữa.”

 

“Ta đã nói mà, thân gia mẫu không phải là người không nói lý, ta cũng xin lỗi bà, hồi nãy cũng là ta quá vội vã, bà cũng đừng để trong lòng. Bà yên tâm, ta đã nói con bé rồi, sau này còn dám đối xử với bà như thế, bà cho người truyền tin cho ta, xem ta xử lý nó thế nào.”

 

Chi Nhi thở phào một hơi, tránh người sang một bên.

 

Ngưu thị miệng giật giật, cười còn khó nhìn hơn là khóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-phu-ba-trong-ruong-va-nuoi-con/chuong-44.html.]

 

“Chân của bà không sao chứ?”

 

Diệp thị hỏi, đưa tay lật chăn đắp trên chân của Lã thị lên, thấy chân của bà ta được băng bó kỹ càng, hít vào một hơi, “Bị thương nặng thế sao?”

 

Nói xong, chưa đợi Ngưu thị mở miệng, nghiêng đầu trách cứ Hạ Hi, “Con bé này, xuống tay cũng nặng quá rồi, cho dù mẹ chồng con có lỗi, con cũng không nên làm như vậy, may là bà ấy không chấp nhặt với con, nếu không đã nói Nghĩa Nhi hưu con rồi.”

 

Hạ Hi cúi đầu, “Con sai rồi.”

 

Diệp thị không đáp lại, nhìn chằm chằm vào chân của Ngưu thị, “Thân gia mẫu, bà nhất định rất đau đúng không? Là cả cái chân bị thương rồi hay là chỉ chị thương ở bàn chân?”

 

Nói xong, dường như muốn kiểm chứng một chút, lấy tay ấn xuống bàn chân của Ngưu thị.

 

“Aaaaa…”

 

Ngưu thị kêu lên thảm thiết, mồ hôi lạnh lập tức đổ ra.

 

“Xin lỗi, thân gia mẫu, ta không cẩn thận quá rồi.”

 

Diệp thị vội vã xin lỗi.

 

Hạ Hi mím môi.

 

Ngưu thị đã đau đến nói không nên lời.

 

Diệp thị mặt tràn đầy lo lắng và tự trách, “Đều trách ta, thân gia mẫu bà không sao chứ, có cần mời đại phu tới xem không?”

 

“Không, không cần.”

 

Ngưu thị miễn cưỡng phun ra được vài chữ.

 

“Thật sự không cần?”

 

Ngưu thị mồ hôi đã chảy xuống từ trên trán, mở miệng, mãi mới lại nói được vài chữ, “Không, không cần.”

 

Chi Nhi lại lần nữa chặn trước mặt Ngưu thị, “Thân gia thẩm tử, đại tẩu, hai người về trước đi, nương ta không sao.”

 

“Nhưng mà…”

 

Diệp thị chưa nói xong thì bị Chi Nhi ngắt lời, “Nương ta thật sự không sao, thân gia thẩm tử yên tâm đi.”

 

“Vậy được.”

 

Diệp thị đáp lời, quay sang Ngưu thị nói, “Thân gia, có chuyện gì thì bà cứ nói, cái khác không có chứ tiền bạc chúng ta vẫn có thể bỏ ra được.”

 

Ngưu thị không tiếp lời.

 

Diệp thị cũng không để ý, quay người bước ra ngoài, Hạ Hi và Kỳ Nhi cũng theo ra ngoài.

 

Linh Nhi vẫn đứng ngơ ra ở cửa, thấy họ bước ra ngoài, người liền tránh sang một góc.

 

Hai người dường như không nhìn thấy mà bước qua bên cạnh người nàng ta, Diệp thị dặn dò Hạ Hi, “Hi Nhi, con xem chân mẹ chồng con bị thương không nhẹ, hay là ngày mai con lấy xe ngựa chở bà ấy lên huyện thành đến y quán xem xem, bạc chút nữa nương đưa cho.”

 

“Con nghe nương.”

 

Tay Linh Nhi nắm chặt lấy vạt áo, thấy bóng lưng ba người đã biến mất khỏi cửa nguyệt môn bên đó, tức giận kéo rèm cửa từng chút từng chút nắm chặt trong bàn tay.

 

Trong phòng, mấy người họ đi rồi, Dư Nghĩa lòng không yên ngồi nói chuyện cùng với Hạ Văn.

 

Hạ Văn cảm nhận được điều đó nhưng không nói gì, vui vẻ hỏi hắn chuyện học hành ở bên ngoài.

 

Dư Nghĩa không dám lơ là, cẩn thận ứng phó những lời của Hạ Văn. Nghe trong sân có tiếng bước chân, thở phào một hơi, sắc mặt cũng thả lỏng hơn, “Nhạc mẫu người về rồi.”

 

Nói rồi đứng dậy, bước tới vén rèm cửa, đợi ba người bước vào rồi mới buông xuống.

 

Diệp thị ngồi xuống, Dư Nghĩa nhanh chóng bưng tới ly trà nóng, “Nương con bên đó không có chậu than nên rất lạnh, nhạc mẫu uống trà nóng cho ấm người.”

 

“Ừm, cũng lạnh thật đó.”

 

Diệp thị nhận lấy trà, uống một ngụm, dường như không nghe ra ý trong lời hắn nói.

 

Dư Nghĩa sắc mặt cứng đờ, miệng giật giật, muốn nói gì đó cuối cùng lại không nói ra.

 

Diệp thị đặt ly trà xuống bàn, “Hi Nhi, trong phòng này của con còn thiếu gì, nương cho người mang tới cho con.”

 

“Con không thiếu gì hết, đa tạ nương.”

 

“Khách sáo với nương gì chứ, con được cha mẹ yêu thương mà nuôi nấng, tuy là đã gả đi rồi, nhưng chẳng qua chỉ là đổi một nơi để sống thôi, nếu thật sự không vui vẻ liền về nhà, Hạ gia chúng ta thêm hai người vẫn là nuôi được tốt.”

 

“Khụ khụ.”

 

Hạ Văn vờ ý ho hai tiếng, “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên quay về rồi.”

 

Dư Nghĩa cuối cùng cũng không nhịn được nữa, “Nhạc phụ, nhạc mẫu dừng chút, tiểu tế có chuyện muốn cầu.”

 

Hắn vừa nói, Hạ Hi miệng liền câu lên cười, diễn lâu như thế cuối cùng cũng nhịn không được nữa rồi.

 

Hạ Văn vẫn dáng vẻ vui vẻ mỉm cười, “Hiền tế, có chuyện gì thì cứ nói ra, chúng ta là người một nhà, sao lại chữ “cầu” cơ chứ.”

 

Dư Nghĩa dường như cũng khó mở lời, miệng cất lên mấy lần cũng không nói ra được.

 

Trước đây những lúc như thế này, Hạ Văn sớm đã mở miệng hỏi hắn có phải gặp chuyện gì khó khăn hay sao, hay là cần tiền để lót đường.

 

Nhưng hôm nay, Hạ Văn lại dường như không nhìn thấy biểu tình của hắn vậy, cứ như vậy mà cười nhìn hắn, đợi hắn nói chuyện.

 

Diệp thị cũng nhìn qua, trước đây là ánh mắt nhạc mẫu nhìn nữ tế, là càng nhìn càng thấy thích, giờ trong đó rõ ràng có thêm sự mỉa mai.

 

Dư Nghĩa nhìn đã hiểu, tay duỗi bên người nắm chặt, những lời đã chuẩn bị trước đến miệng lại không nói ra được, muốn có dũng khí thẳng người vỗ ngực, nói cho họ, bản thân chỉ là muốn sau này muốn chăm sóc tốt cho Hạ Hi, nhưng nghĩ tới…

 

Tay nắm thành nắm đấm, gian nan cất lời, “Tiểu tế lần này ra ngoài, tìm được một vị Đại Nho chỉ điểm học vấn, có được chỉ điểm của ông ấy, tiểu tế nắm tới nhất định có thể trúng khoa cử cao hơn…”

 

Hạ Văn vuốt râu gật đầu, “Vậy rất tốt, hiền tế nhất định phải khắc khổ học hành, năm tới có thể trúng cao, chúng ta cũng sẽ được hưởng phúc.”

 

“Tiểu tế nhất định phông phụ kỳ vọng của nhạc phụ.”

 

Dư Nghĩa nhanh chóng đáp lại một câu, rồi lại ấp úng, “Nhưng mà, tiểu tế, tiểu tế…”

 

Hạ Văn nghiêm túc lắng nghe, không nói thêm nhiều lời.

 

Trong lòng đã mắng thầm vài câu, Dư Nghĩa cắn răng, nói ra, “Nhưng mà trên người tiểu tế bạc đã dùng hết rồi, không thể tiếp tục học nữa, chỉ đành quay về cầu nhạc phụ nhạc mẫu giúp đỡ.”

 

“Đều dùng hết rồi?”

 

Diệp thị kinh ngạc, giọng có chút cao, “Đó là năm trăm lượng đó, vài tháng đã dùng hết?”

 

Cơ thể Dư Nghĩa có chút hơi cúi xuống, “Nếu chỉ là tiêu dùng hàng ngày thì cả năm tiểu tế cũng dùng không hết, nhưng để có được Đại Nho chỉ điểm, tiểu tế đã phải tiêu số bạc lớn để lót đường nên mới nhanh hết như vậy.

 

Hạ Văn gật đầu, “Ta nghe con nói qua, nói Đại Nho cao ngạo, rất ít khi chỉ điểm học vấn cho người khác, con có thể lọt vào mắt Đại Nhi, tất nhiên phải tiêu không ít bạc, con cần bao nhiêu?”

 

“Hai ngàn lượng!”

 

Diệp thị hít vào một hơi, “Hai ngàn lượng.”

 

“Đúng vậy, theo bên cạnh Đại Nho đều là những có học vấn, con chẳng qua chỉ một Cử nhân nhỏ bé thôi, muốn để Đại Nhi chỉ điểm, tất nhiên phải nịnh nọt một chút, nên mới phải tiêu nhiều tiền hơn.”

 

Diệp thị còn muốn nói tiếp, Hạ Văn ngăn lại, “Hiền tế nói không sao, đúng thật là phải tiêu nhiều hơn.”

 

Dư Nghĩa vui vẻ.

 

“Nhưng mà…”

 

Diệp thị không đồng ý, Dư Nghĩa đây rõ ràng là đang nói dối.

 

Hạ Văn xua tay, lời phía sau Diệp thị liền không nói ra.

 

Nhìn sang Dư Nghĩa, Hạ Văn nét cười vẫn luôn trên mặt không hề giảm đi, “Hiền tế à, chuyện liên quan đến tiền đồ của con, ta và nhạc mẫu của con đương nhiên toàn lực ủng hộ, nhưng năm nay buôn bán không tốt, ta với nhạc mẫu lại mới đi một chuyến xa nhà, chuyện làm ăn trong nhà không có người lo liệu nên ngày càng đi xuống. Giờ trong tay chúng ta cũng không dư dả, như vậy đi, chúng ta đưa con một ngàn lượng trước, đợi con dùng hết rồi thì đưa tin cho chúng ta, ta sai người đem qua cho con.”

 

Dư Nghĩa ngơ ra một chút, mấy năm nay, bất luận lúc nào hắn mở miệng, muốn bao nhiêu tiền, Hạ Văn chưa từng đưa thiếu một đồng.

 

Thấy hắn ngơ ra, Diệp thị tức giận, miễn cường nén xuống, giọng mang theo nộ khí nói, “Bạc đưa cho ngươi cũng được, nhưng ngươi nhất định phải dẫn theo mẹ con họ cùng đi.”

 

Sự hoảng loạn xẹt qua trên mặt Dư Nghĩa, “Nhạc mẫu, tiểu tế…”

 

“Nương, con và Kỳ Nhi ở nhà rất tốt, không muốn ra ngoài.”

 

Hạ Hi lên tiếng.

 

Dư Nghĩa thở phào một hơi, thần sắc liền trở nên thành khẩn, “Thời tiết trở lạnh, hai mẹ con nàng theo con cũng là chịu khổ, vẫn là nên ở nhà thì tốt hơn.”

 

Hạ Văn gật đầu, “Hiền tế nói đúng, mẹ con Hi Nhi thật sự không tiện theo đi, nhưng mà, con đã nghĩ xong làm sao sắp xếp cho mẹ con nó chưa?”

 

Dư Nghĩa lại ngơ ra, sau đó liền hiểu ý trong lời của ông, người lại hơi cúi xuống, “Nhạc phụ yên tâm, con đã cảnh cáo người trong nhà, họ nếu còn dám đối xử không tốt với Hi Nhi, con liền đem hai mẹ con nàng đi sau này sẽ không bao giờ quay lại nữa.”

 

“Được!”

 

Hạ Văn đồng ý, “Có câu này của con, ta và nhạc mẫu con cũng yên tâm rồi, chúng ta hôm nay không đem nhiều ngân phiếu tới, ngày khác con tới nhà lấy đi.”

 

“Đa tạ nhạc phụ, đa tạ nhạc mẫu.”

 

Hạ Văn xua xua tay, nhìn sắc trời bên ngoài, “Không còn sớm nữa, ta và nhạc mẫu con nên quay về rồi. Xe ngựa để lại một chiếc cho hai đứa, phu xe cũng để lại một người.”

 

“Phu xe thì không cần đâu, cha dẫn về đi, tướng công đi rồi, trong nhà đều là nữ nhân, phu xe ở lại không hay.”

 

Tiễn hai người ra ngoài, thấy họ lên xe ngựa đi xa, Hạ Hi nghĩ một chút, dắt Kỳ Nhi chuẩn bị sang nhà Trụ Tử, vừa mới nhấc bước, “Ngươi đi đâu?”

 

Dư Nghĩa giọng mang theo chút u ám từ phía sau truyền tới.

 

Hạ Hi quay đầu, cười mỉa mai, “Sao vậy, không diễn nữa à?”

 

“Hủy ta, hủy cái nhà này có lợi gì cho ngươi chứ?”

 

Hạ Hi nhún vai như không có gì, “Chẳng có lợi gì hết, nhưng rất vui.”

 

“Ngươi…”

 

Tức giận nhảy lên trong ánh mắt Dư Nghĩa.

 

Hạ Hi không thèm để ý tới hắn nữa, dắt Kỳ Nhi đi thẳng tới nhà Trụ Tử.

 

Dư Nghĩa nhìn bóng lưng nàng, trong mắt ngập tràn nộ khí, nghiến răng nghiến lợi, “Hạ thị, ngươi đợi đó…”

 

……

 

Trụ Tử rất nhanh liền theo tới, thấy xe ngựa mới tinh rất là kích động, đưa tay muốn sờ vào ngựa, lại đột nhiên thu lại, lau tay lên y phục của mình, lại lần nữa run rẩy đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên lưng ngựa, kích động không thôi, “Tẩu, tẩu tử, tẩu, tẩu yên tâm, ta nhất định chăm sóc nó thật tốt.”

 

Hạ Hi cười nói, “Sân nhà ta nhỏ, nếu không cũng sẽ không làm phiền đệ.”

 

“Không phiền, không phiền.”

 

Trụ Tử xua hai tay, “Xe ngựa tốt như vậy để ở nhà ta, tổ tông nhà ta cũng thấy có phúc.”

 

Hạ Hi suýt nữa không nhịn được mà cười lên tiếng, Kỳ Nhi cũng bịt chặt lại miệng nhỏ, trong hai con mắt sáng ngập tràn ý cười.

 

Trụ Tử cẩn thận bước tới bên thân cây, nhẹ nhàng cởi nút thắt dây thừng ra, dùng sức nhẹ nhàng kéo, ngựa không di chuyển. Trụ Tử không nỡ, tay thả lỏng, dây cương có chút thả ra, hắn thì dựa gần vào con ngựa, nhẹ nhàng thương lượng, “Ngài có thể đi theo ta không?”

 

Hạ Hi,...

 

Bước lên trước, vỗ lên thân ngựa một cái.

 

Ngựa kêu lên một tiếng rồi nhấc móng tiến lên phía trước.

 

Trụ Tử bước nhỏ đi bên cạnh, “Ngài chậm thôi, chậm thôi…”

 

Hạ Hi cười lắc đầu, dắt Kỳ Nhi vào nhà.

 

Một đêm qua đi, sáng hôm sau liền dậy sớm, chỉnh đốn xong hết, ra khỏi cổng liền thấy Trụ Tử kéo theo xe ngựa đợi ở ngoài.

 

Lan Nhi cũng đứng ở bên cạnh, trong mắt tràn đầy kích động và hưng phấn, thấy mẹ con nàng bước ra, lập tức vén rèm xe lên, Hạ Hi và Kỳ Nhi lên xe, Lan Nhi bỏ rèm xuống, ngồi lên phía trước.

 

Trụ Tử cũng nhảy lên xe, nhẹ nhàng vung dây cương ngựa, xe ngựa chạy về hướng huyện thành.

 

Dư Nghĩa từ trong phòng bước ra, thấy xe ngựa chạy xa, vẻ mặt âm hiểm.

 

Loading...