Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Thành Phú Bà: Trồng Ruộng Và Nuôi Con - Chương 30

Cập nhật lúc: 2024-10-29 19:42:51
Lượt xem: 119

Sau khi tiễn cha nương, Hạ Hi thở phào một hơi, hôm nay coi như được một trận làm nền, hy vọng họ sẽ không nghi ngờ gì.

 

Đồng thời, ở sân nhà bên cạnh, Linh Nhi đang dỏng đôi tai lên nghe ngóng động tĩnh bên này, thấy phu phụ (vợ chồng) Hạ Văn đi rồi, mang theo tràn ngập nỗi tức giận chạy tới phòng của Lã thị, mở miệng mắng: "Nương, người hôm nay cũng quá bốc đồng rồi, giờ thì tốt rồi, sau này người đừng mong mỗi tháng có được hai lượng bạc nữa."

 

Ngưu thị sớm đã hối hận rồi, mấy ngày này, chịu đựng Hạ Hi, bà ta không dám làm gì, đều nhịn ở trong lòng, cũng là do hôm nay Diệp thị mang theo sự tức giận sang hỏi bà ta Hạ Hi đâu, bà ta mới không nhịn được mà nói lại, nhưng nói toàn những lời không tốt, cuối cùng mới động thủ với Diệp thị.

 

Nhưng về đến phòng, vừa nghĩ tới không có được hai lượng bạc mà bà ta luôn thương nhớ, trong lòng liền đau nhói. Bây giờ Linh Nhi nói như vậy, không những đau lòng hơn mà những vết thương trên mặt còn đau gấp ngàn lần.

 

Đưa tay sờ lên mặt mình, trợn mắt với Linh Nhi: "Ngươi cũng thật là, sao không cản ta lại chút chứ?"

 

Linh Nhi tức giận như muốn bộc phát, giọng đột nhiên lên cao, "Con không cản người sao? Là ai lúc đó mắng con là thứ đồ vươn tay ra ngoài bắt nạt người trong nhà chứ?"

 

Ngưu thị chột dạ nhìn về phía khác, "Nương, người lúc đó không phải là tức giận đến hồ đồ sao?"

 

"Giờ thì tốt rồi, người là nhất thời hồ đồ, hai lượng bạc không còn nữa, không phải, nói không chừng sau này họ sẽ không bao giờ đem bạc qua nữa."

 

Lòng Lã thị càng đau hơn, cũng hoảng hơn, "Vậy, vậy sau này chúng ta phải làm sao?"

 

Linh Nhi tức giận mà vung rèm cửa: "Làm sao con biết được phải làm sao?"

 

Một tháng hai lượng bạc, ngoại trừ mấy mẹ con họ tiêu thì còn dư ra chút, có thể giúp nàng ta thêm chút hồi môn.

 

Lần này thì tốt rồi, không những bạc hồi môn không còn, còn phải lấy ra số bạc tích cóp từ trước, nếu không mấy người họ c.h.ế.t đói mất.

 

Nghĩ đến của hồi môn, lại nghĩ đến đại ca của mình, mang theo tức giận mở miệng hỏi: "Người rốt cuộc có biết đại ca con ở đâu không?"

 

Ngưu thị chột dạ chớp mắt: "Ta, ta nào biết được?"

 

Linh Nhi tức giận đến mức dậm chân liên tục.

 

Chi Nhi bước vào, mím môi, "Nương, đại tỷ, hai người không thấy rằng mấy ngày này đại tẩu với nhà Lan Nhi qua lại rất gần hay sao?"

 

Ngưu thị vẻ mặt khó chịu liếc nhìn nàng: "Này cần ngươi nói sao, chúng ta đâu có mù."

 

"Nương và đại tỷ hôm nay không chú ý, nhưng con đã thấy rồi, hôm nay Trụ Tử có xách theo thùng nước, mà trong thùng đựng rất nhiều thịt nữa cơ."

 

"Ngươi nói gì?"

 

Ngưu thị nhảy dựng dậy, trợn tròn mắt, "Đựng rất nhiều thịt?"

 

Chi Nhi gật đầu, rất khẳng định, "Tuy cách xa chút nhưng còn nhìn rất rõ, đích thực là thịt, còn rất nhiều nữa!"

 

"Sao có thể như thế?"

 

Ngưu thị không tin, Ngụy gia thôn này, ngoài nhà họ ra đến nhà thôn trưởng một năm cũng không ăn được mấy bữa thịt, đừng nói đến là nhà Lan Nhi.

 

Chi Nhi nhấn mạnh thêm lần nữa, "Con không nhìn nhầm đâu."

 

"Vậy thì đã sao?"

 

Linh Nhi chán nản ngắt lời nàng: "Cho dù nhà Lan Nhi mua thịt cũng là chuyện của nhà người ta, liên quan gì đến chúng ta chứ?"

 

"Chẳng lẽ đại tỷ quyên rồi sao, từ sau ngày hôm đó, đại tẩu mỗi ngày đều đến nhà Lan Nhi ăn cơm, nhà Lan Nhi trước đây là tình huống gì người trong thôn chúng ta có ai không biết chứ, thế mà giờ có thể mua thịt ăn được rồi, hai người không thấy có gì kỳ lạ sao?"

 

Ngưu thị và Linh Nhi lúc này mới phản ứng lại, vội vàng hỏi: "Ngươi là nói tiện nhân đó đưa bạc cho nhà họ?"

 

Chi Nhi lắc đầu, "Không phải."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-phu-ba-trong-ruong-va-nuoi-con/chuong-30.html.]

"Vậy là làm sao?"

 

"Đại tẩu chắc là có cách để kiếm tiền."

 

Ngưu thị và Linh Nhi quay sang nhìn nhau, trực giác nói rằng không thể nào, Hạ thị tính cách thế nào, mấy năm nay họ biết rõ mồn một, nếu nàng ta thật sự có cái bản lĩnh đó, cũng không đến nỗi gả qua đây mấy năm cũng không được bọn họ xem trọng.

 

Nhìn thần sắc của hai người liền biết hai người họ đang nghĩ điều gì, Chi Nhi nhắc nhở, "Nương, đại tỷ, hai người đừng quên, đại tẩu đã không còn là đại tẩu trước đây nữa rồi."

 

Nghĩ đến lời Hạ Hi từng nói, lòng Ngưu thị giật nhẹ một cái, sau đó đột nhiên đứng dậy, "Chi Nhi, ý con là..."

 

Chi Nhi gật đầu.

 

Lã thị vội vã chạy ra ngoài, "Ta đi tìm tiện nhân đó."

 

Có cách kiếm tiền không nghĩ đến người trong nhà lại giúp người ngoài phát tài, não của Hạ thị có vấn đề hay gì?

 

Chi Nhi liền cản lại, "Đại tẩu giờ vẫn còn đang tức giận, người cứ thế mà qua đó nói không chừng lại phản tác dụng, không bằng chúng ta âm thầm quan sát rồi tính tiếp."

 

......

 

Đêm đến, Ngưu thị thổi tắt đèn, ngồi trong phòng tối tăm nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nghe thấy mẹ con Hạ Hi quay về, tắm rửa chải chuốt rồi nghỉ ngơi, lúc này mới từ trong phòng lặng lẽ mở hé cửa bước ra ngoài, cẩn thận lắng nghe một hồi thấy bên này thật sự không có động tĩnh gì, lúc này mới cẩn thận bước từng bước tới bên cạnh cửa nguyệt môn, quan sát phía sân nhà bên này, dưới ánh sáng le lói, trong sân trống rỗng chẳng có gì cả.

 

Hơi chau mày, lại nhẹ chân nhẹ tay quay về, đến phòng của Linh Nhi và Chi Nhi, thì thầm nói nhỏ với hai người: "Không có gì hết."

 

Linh Nhi nói: "Có khi là để ở nhà Lan Nhi, như vậy đi, ba người chúng ta thay nhau nghe ngóng, đợi sớm mai bên đó có động tĩnh, chúng ta liền lặng lẽ theo sau."

 

Ba mẹ con họ cả đêm dường như không ngủ được, liên tục cho tới khi trời sáng hẳn, bên đó mới truyền tới động tĩnh.

 

Ba người mở đôi mắt mang theo chút đỏ nhìn nhau, Ngưu thị hỏi: "Hay là chúng ta đoán sai rồi?"

 

Chi Nhi mặc y phục xuống giường, "Con đi nhà Lan Nhi xem sao."

 

Ngưu thị không ngăn cản.

 

Chi Nhi đi nhanh quay về cũng rất nhanh, vừa vào phòng liền nói, "Nhà Lan Nhi không có người, thùng nước trong sân cũng không có ở đó."

 

Ngưu thị quay người bước ra ngoài, "Ta đi hỏi người trong thôn xem có ai thấy họ đi đâu hay không?"

 

Hôm qua Trụ Tử trong lúc vội vàng liền xách theo thùng qua đó, có không ít người nhìn thấy xương sườn trong thùng, nhưng hầu hết mọi người đều không chú ý tới. Xương rẻ tiền, dù sao trên đó cũng có chút thịt, mua về hầm cũng có thể giải bớt nỗi thèm.

 

Giờ nghe thấy Ngưu thị hỏi tới, rất tò mò, "Dư tẩu tử, tẩu hỏi bọn họ đi đâu làm gì?"

 

Cặp mắt Ngưu thị chột dạ mà quay qua quay lại, cười như không cười trả lời: "Ta đây không phải là thấy hôm qua họ mua xương sườn sao, muốn hỏi xem họ mua ở đâu, nhờ họ giúp nhà ta mua ít về ấy mà."

 

"Cái này, chắc là mua ở chợ trên huyện thành, trừ chỗ đó ra chỗ khác làm gì có bán."

 

Ngưu thị nghe lọt tai liền quay người trở về nhà, càng chú ý nghe ngóng động tĩnh của Hạ Hi bên đó.

 

Qua mấy ngày liền, không phát hiện được gì hết, lo lắng đến quay vòng vòng, "Cứ thế này không phải là cách, cho dù chúng ta biết được cách tiện nhân đó kiếm tiền, nhưng không bắt được tận mặt thì cũng không tính sổ với họ được."

 

Chi Nhi mở miệng, "Con có một cách, nói không chừng có thể thăm dò được họ đang làm gì."

 

"Nói nhanh lên, cách gì?"

 

......

 

Buổi tối, giống như trước đây, tới giờ Hạ Hi liền dắt theo Kỳ Nhi ra khỏi nhà, vừa đi được vài bước, liền phát hiện có gì đó không ổn.

 

Loading...