Lúc này không tiện hỏi nàng, bèn tạm gác lại. Bên cạnh có người nhẹ nhàng khen ngợi cảnh đẹp, có người thì thầm những lời thân mật. Tạ Tiểu An và Lục Chiêu Cẩn không nói chuyện nữa, chỉ cùng nhau lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật trước mắt.
Ánh hoàng hôn còn sót lại chiếu lên người, soi rọi hai người như một cặp tiên đồng ngọc nữ.
Đêm đã về.
Bữa tối Tạ Tiểu An quả nhiên vẫn gọi món cá kho tàu. Ăn xong, Lục Chiêu Cẩn ngồi uống trà, còn nàng thì bưng một bát nước tía tô uống.
Nước tía tô có thêm đá, mát lạnh, giải nhiệt rất tốt, Tạ Tiểu An cực kỳ thích.
Lục Chiêu Cẩn nhớ lại nghi ngờ lúc trước, bèn hỏi Tạ Tiểu An: “Nàng đã từng đọc sách rồi à?”
Đến rồi, Tạ Tiểu An nghĩ, sau khi lỡ lời nói ra câu đó lúc trước nàng đã biết sẽ có câu hỏi này.
Nuốt ngụm nước tía tô cuối cùng, nàng đặt muỗng xuống, chậm rãi nói: “Chưa.”
Lục Chiêu Cẩn đặt chén trà xuống, động tác hơi khựng lại: “Vậy sao nàng biết những câu thơ đó?”
Tạ Tiểu An nhướng mí mắt, vênh váo nói: “Chuyện này có gì khó? Ta trời sinh thông minh, sinh ra đã biết rồi.”
Lục Chiêu Cẩn nhìn bộ dạng kiêu ngạo này của nàng, im lặng.
Hắn trầm tư, lẽ nào ra ngoài quá lâu rồi? Nha đầu này bây giờ đối với mình lại không còn một chút nào vẻ khúm núm, cố gắng lấy lòng như ở phủ Quốc công nữa.
Tạ Tiểu An: Đừng hỏi tại sao, hỏi thì là vì nhiệm vụ. Nàng bây giờ là hồng nhan tri kỷ chứ không phải nô tỳ, chỉ cần có thể không khúm núm thì nàng đương nhiên kiên quyết chọn không.
Tạ Tiểu An liếc hắn một cái, thấy hắn không nói gì liền không trêu hắn nữa, ho nhẹ một tiếng nói: “Đùa chút thôi mà, hì hì, công tử đã thấy không buồn cười thì thôi không nói nữa.”
Lục Chiêu Cẩn không hề tức giận, chỉ là có chút không hiểu tại sao Tạ Tiểu An ngày xưa cung kính lễ phép giờ lại dám trêu chọc mình.
Đúng vậy, hắn nhận ra Tạ Tiểu An đang trêu mình nhưng lại không hề thấy khó chịu, thậm chí còn có cảm giác phấn khích khó hiểu, như thể quan hệ giữa hai người lại thân thiết hơn một bậc.
Thật kỳ quặc! Lục Chiêu Cẩn cảm thấy có chút cổ quái, vội vàng đè nén cảm giác phấn khích đó xuống.
Cố gắng giữ bình tĩnh, hắn nói: “Đúng là không buồn cười.”
Ặc, Tạ Tiểu An vuốt mặt: “Thôi được, không buồn cười thì thôi vậy.”
“Ta chưa từng đọc sách, trước đây khi đệ đệ ở nhà đọc sách có đọc qua vài câu nên ta nhớ được.”
“Còn những câu thơ vừa rồi không phải do đệ đệ nói, mà là khi ta đi đón đệ đệ, đứng ngoài thư đường nghe thấy phu tử dạy câu đó nên nhớ được.”
Tạ Tiểu An vuốt cằm, khẳng định: “Ai nói đây không phải là một loại thiên tư thông minh chứ!”
Lục Chiêu Cẩn không phản bác, chỉ hỏi nàng: “Biết viết không?” Tạ Tiểu An xòe tay: “Không biết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-nha-hoan-nhom-lua/chuong-24.html.]
…
…
“Về ta sẽ dạy nàng.”
Lục Chiêu Cẩn không chút suy nghĩ nói ra câu này.
Đây đúng là chuyện tốt, nhưng…Tạ Tiểu An cứng ngắc quay đầu: “Công tử, chuyện buổi trưa…”
Lục Chiêu Cẩn sắc mặt không đổi: “Chỉ là nhất thời nhập vai thôi” Tạ Tiểu An yên tâm, vui vẻ nói: “Đa tạ công tử dạy ta học chữ.”
Dù sao đi nữa, có thể biết chữ viết của thời đại này tuyệt đối là chuyện tốt, nếu không nàng sợ mình dù có đoán mò cũng không hiểu nổi cáo thị.
“Nghỉ ngơi đi.”
Lục Chiêu Cẩn nói.
Tạ Tiểu An: “Vâng, ta tiễn công tử.”
Sau khi tiễn Lục Chiêu Cẩn ra ngoài, nàng liền khóa cửa nghỉ ngơi. Chỉ là buổi trưa ngủ quá nhiều, buổi tối liền có chút không ngủ được.
Thời xưa lại không có hoạt động giải trí, nàng trằn trọc hai canh giờ vẫn không ngủ được, bèn đứng dậy mở cửa sổ cho thoáng khí.
Ánh đèn trên thuyền yếu ớt chiếu sáng hai bên bờ sông. Tạ Tiểu An chống tay lên cửa sổ, một tay chống cằm.
Yên tĩnh đến lạ, đó là cảm giác của nàng.
Bây giờ là đêm khuya, mọi người đều đã ngủ cũng là chuyện bình thường.
Tạ Tiểu An khoan khoái đón gió nhìn ra ngoài. Nhìn một hồi, nàng đột nhiên thấy sống lưng lạnh toát, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. Không đúng, cảm giác rất không đúng.
Trực giác của nàng xưa nay rất chuẩn, đặc biệt là khi nguy hiểm sắp ập đến.
Tạ Tiểu An quyết đoán đóng cửa sổ lại. Ngay giây tiếp theo, một mũi tên “vút” một tiếng xuyên qua bị cửa sổ chặn lại, thân tên vẫn còn khẽ rung động.
Trán nàng đổ một lớp mồ hôi lạnh. Càng lúc này càng phải bình tĩnh. Nàng phớt lờ mũi tên kia, trước tiên đến bên giường lấy con d.a.o găm mà nàng đã mua trước đó, lại lấy một chiếc ghế gỗ định làm khiên rồi chạy đến cửa tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Không có động tĩnh? Sao lại thế?
Bên ngoài im phăng phắc, một mảnh tĩnh lặng, không một chút động tĩnh nào mới là không đúng. Các thuyền phu đâu rồi?
Nghĩ đến một khả năng, nếu những thuyền phu kia cũng gặp phải chuyện như mình vừa rồi thì sao?
Không được, không thể ngồi chờ chết. Mình thế đơn lực bạc, phải đi tìm Lục Chiêu Cẩn và những người khác, người hắn mang theo đa phần đều là người luyện võ, võ công cao cường.