Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 954
Cập nhật lúc: 2024-08-25 09:24:21
Lượt xem: 21
Sao phải tiêu xài khoản tiền này chứ, công xã cũng không phải không thể học được.
Đối với cậu mà nói, có thể đọc sách, đi học được đã là rất tốt rồi, không cầu được là học ở đâu.
Có rất nhiều người nhận được vào cấp ba rồi nhưng không có khẩu phần lương thực hoặc tiền bạc nên không đủ khả năng học tập, cuối cùng phải bỏ học giữa chừng. Cậu có thể được học tập không ngừng, chuyện tốt như vậy thì không cần phải yêu cầu, đòi hỏi gì nhiều hơn nữa.
Vì vậy, mặc dù cậu muốn đi vào trường trung học thực nghiệm khu vực nhưng cũng là không muốn đi.
Cha mẹ cậu chi trả không nổi một khoản phí đắt đỏ như vậy và cậu không thể tiếp tục yêu cầu chị gái lấy ra một số tiền lớn như thế cho cậu được. Thậm chí, cho dù cậu có thể trả lại trong tương lại thì bây giờ cũng là đang làm khó chị rồi, khiến người ta trong nhà có mâu thuẫn, có nhất thiết không?
Mạc Như đáp: “Ngày mai để anh rể chở em đi lên công xã, nói với Tướng thư ký là em bằng lòng đi trường trung học thực nghiệm học tập, để bọn họ làm thủ tục chuyển trường sớm nhất.” Thư giới thiệu, giấy chứng nhận của đại đội, mối quan hệ lương thực, ăn uống những thứ đó em không cần quan tâm hay lo lắng, anh rể sẽ đi làm giúp em.”
Phiên tòa chính trị cũng đã được xét xử, và nói rằng xuất thanh thanh bạch, trong sạch.
Những người nông dân trung lưu cũng có nguồn gốc tốt đẹp, và không có bất cứ vấn đề gì.
“Chị...” Mạc Ứng Sáng khó nói, “Chúng ta tại sao nhất định phải đi a.”
Huyện lỵ cậu còn không muốn đi, khu vực càng phải tốn nhiều tiền hơn thế a?
Mạc Như: “Đem về vinh quang cho gia đình a, sao nào, em sợ rồi a?”
Mạc Ứng Sáng đáp: “Chị, chị nói gì chứ, tại sao em phải sợ, em cố gắng chăm chỉ học tập cũng không phải vì cái này đấy ư.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Chu Thất Thất nghe một hồi, liền đi đào con heo đất khắc gỗ của mình ra, trong đó có bảy tám hào tiền, “Cậu cậu ơi, cái này của con cho... cho cậu mượn nè.”
Một dáng vẻ rất đau khổ và miễn cưỡng, khiến người khác không khỏi bật cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-954.html.]
Mạc Như thật lấy từ trong ra được năm hào tiền, “Cái này đưa cho cậu đi học dùng đến.” Chu Thất Thất nhìn một cái rồi nhắm mắt lại, “Vâng, cậu đọc sách cho tốt, kiếm càng nhiều tiền cho Thất Thất tiêu!”
Mạc Ứng Sáng cười ha ha, vỗ đầu cô bé, “Ừm, cậu sau này phải kiếm thật nhiều tiền hơn nữa, cho cháu lớn của cậu tiêu!”
Chu Minh Dũ nói: “Các trường trung học cơ sở thực nghiệm trong khu vực tốt hơn nhiều so với của huyện, đến lúc đó trực tiếp thẳng vào trường trung học thực nghiệm rồi lên đại học cũng không thành vấn đề. Chúng ta phải chăm chỉ, dốc lực cho trường đại học chính quy một cách nghiêm túc, không phải là một trường trung cấp kỹ thuật hay là một trường cao đẳng cơ sở.”
Nghe hắn nói khẳng định như vậy, Mạc ứng Sáng mắt sáng lên, “Anh rể, mọi người đều nói đại học rất khó để thi đỗ. Công xã chúng ta một người cũng không có đường đường chính chính một học sinh đại học nào cả, nhiều nhất chỉ có thể là học sinh của trường cao đẳng.”
Chu Minh Dũ hỏi đùa: “Anh hỏi thăm rồi, huyện chúng ta vẫn chưa có một học sinh đại học Bắc Kinh hay Đại học Thanh Hoa nào cả, nếu như em có thể thi được vào, vậy nó sẽ tuyệt vời vô cùng.”
Mạc Như nói: “Sớm nhất có thể, hãy nhanh đi báo danh đi.” Cô lại liếc nhìn Mạc Ứng Sáng rồi cười nói: “Đã định ngày bắt đầu học rồi, em đi rồi có khi nào lại theo không kịp không? Vừa hay, nhân cơ hội này đi kiểm tra thử, em học tập vững chắc hay không vững chắc, xem là liệu có phải là ưu tú trong những người ưu tú, xuất sắc hay chỉ là ưu tú với những người bình thường thôi.”
Thanh thiếu niên luôn dễ dàng đối phó, không cần dùng cái gì phức tạp quá, một chiêu kích tướng là xong.
Mạc Ứng Sáng tự nhiên không sợ hãi.
Ngày mai còn phải đi học nên mọi người đi ngủ sớm chút.
Mạc Ứng Sáng lúc trước đi ngủ, đó là chỉ nằm xuống là ngủ, đêm nay cậu trở mình liên tục, có chút không ngủ được.
Chị và anh rể thật sự kỳ vọng rất lớn vào bản thân mình a, Thực sự Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa là một ngôi trường huyền thoại!
Cậu nhớ cha mẹ, anh cả, anh hai và khuôn mặt, miệng lưỡi của Thôi Phát Trung... Cậu biết rằng mình còn cả một chặng đường dài để học tập, không chỉ vì bản thân mà còn phải học cho ra dáng mới được.
Giáo viên giảng dạy cũng có nói, con la hay con ngựa cũng phải kéo ra ngoài để chạy, các em chăm chỉ học hành, đến lúc đó cố gắng kiếm lấy một đôi giày da mà đi thay vì mặc một đôi dép rơm, bước vào thành phố ăn lương thực cung ứng chắc chắn ngon hơn là ăn khoai lang khô ở dưới quê!
Nhưng chủ tịch M cũng có nói “Tất cả những phần tử tri thức có thể đến làm việc ở nông thôn như vậy, nên vui vẻ, mừng rỡ mà đến. Nông thôn là một thế giới trời đất rộng lớn bao la, ở nơi đó có thể làm được rất nhiều điều.”