Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 949
Cập nhật lúc: 2024-08-25 09:22:38
Lượt xem: 19
Mạc Như và Chu Minh Dũ nhìn nhau cười, nếu không phải không gian bàn tay vàng này chỉ đảm bảo nước nguồn không bao giờ thiếu, thì họ cũng chẳng thèm bàn bạc, sắp xếp bố trí làm cái này.
Chu Minh Dũ cười nói: “Suối của làng chúng tôi có một cái to lớn, khi người khác đều khô cạn hết thì vẫn chưa thấy cạn, nghĩ chắc là có thể mãi mãi cứ tốt như vậy, nên chúng tôi mới mạnh dạn, to gan làm một cái nhà xay chạy bằng nước.”
“Một ngày có thể xay được bao nhiêu a? Đại đội bên ngoài đến nhiều hay không?” Tướng Ngọc Đình hỏi.
Mạc Như đáp: “Một ngày năm trăm cân rất nhẹ nhàng. Thôn của mình cũng không cần xếp hàng chờ đợi nữa, người thôn làng khác đến mỗi ngày sắp xếp số rồi đẩy cối xay.”
Cái này cũng có thể kiếm lãi lương thực, đương nhiên là vui vẻ, bằng lòng.
Tướng Ngọc Đình rất vui và nói rằng nếu họ cần bất cứ thứ gì, chỉ cần tìm đến công xã, bọn họ nhất định nghĩ cách giải quyết.
Sau đó nói chuyện chính.
Ông ta lấy ra một bức thư và đưa cho hai người họ.
Chu Minh Dũ lấy ra và cùng Mạc Như xem. Sau khi đọc xong thì Mạc Như sững sờ, ngẫn người ra.
“Thư ký, không phải là người khoác lác chứ?”
Tướng Ngọc Đình ha ha cười đáp: “Đồng chí Mạc Như, Cô còn nhỏ hơn con gái của tôi, tôi sao phải lừa hai người làm gì chứ, cô nhìn con dấu ở dưới, có phải là của ủy ban giáo dục khu ủy không?”
Khu vực này vào thời điểm bây giờ ban đầu là một khu vực đặc biệt, sau đó được đổi thành thành phố cấp tỉnh.
Bức thư này được viết bởi một trường trung học cơ sở tốt nhất trong khu vực, trường trung học cơ sở thực nghiệm, gửi cho phòng giáo dục của xã. Xã không có nhiều ban ngành, bộ phận, đều là một người kiêm nhiệm nhiều việc, người phụ trách giáo dục là Tướng Ngọc Đình.
Bức thư cho biết Mạc Ứng Sáng là một học sinh của trường trung học cơ sở xã Hồng Kỳ, có điểm số thành tích xuất sắc, tư tưởng tiến bộ, thành phần trong sạch. Một số bài báo do trường đóng góp, gửi bản thảo đã được đăng trên các tạp chí của tỉnh, đồng thời tham gia cuộc thi giải toán khu vực và được giải danh giá!
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, trường trung học thực nghiệm đã quyết định đặc cách nhận Mạc Ứng Sáng là học sinh của trường Trung học thực nghiệm!
Mạc Như thật không ngờ được việc này, cô nhìn về hướng Chu Minh Dũ, “Cậu đăng bài báo khi nào vậy?”
Chu Minh Dũ lắc đầu, “Cậu tham gia cuộc thi vào lúc nào?”
Mạc Như cũng lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-949.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Đáng giận a, làm chị gái, anh rể sao lại không xứng đáng với chức vụ thế này chứ? Đứa trẻ này quanh quẩn dưới mắt mũi họ cả ngày, thế nhưng họ chẳng mảy may biết điều gì.
Cậu ta làm ra một việc lớn như thế, họ thậm chí một chút cũng không biết!
Đừng nói đến chuyện khác, chỉ nói đến chuyện lên cấp trung học cơ sở, chọn địa điểm học trung học cơ sở ở huyện cậu ta cũng chưa nói đến!
Đứa trẻ này, không cần biết mục đích là gì, thật sự không ai quản giáo, dạy nổi nữa rồi a, thật muốn lôi cậu ta ra huấn luyện, giảng dạy một trận, đánh mông!
Mạc Như vốn nghĩ rằng em trai cô có chuyện gì về trường học nhất định sẽ nói gì đó, hơn nữa hiệu trưởng cũng có trao đổi tin tức với cô mà.
Làm sao biết được...yo.
Tướng Ngọc Đình nhìn thấy biểu cảm phong phú của họ mà bật cười nói: “Sao nào, cậu học sinh tiểu học này chưa nói cho mọi người biết a?”
Mạc Ứng Sáng thực sự vẫn còn là một học sinh tiểu học cấp một, dáng người vẫn chưa trưởng thành, vẫn chỉ là một cậu nhóc nửa vời.
Hai người lắc đầu, Mạc Như cười khổ nói: “Thư ký Tướng, thật cảm ơn ngài quá, nếu không phải nhờ ngài thì chúng tôi cũng không biết cái gì. Đứa nhỏ này cái gì cũng chưa nói với chúng tôi.”
Chu Minh Dũ đoán: “Tôi cảm thấy Tiểu Sáng có thể không muốn rời khỏi nhà để đi học ở trường.”
Tướng Ngọc Đình gật đầu, một đứa trẻ lớn như vậy rồi, không phải sẽ nhớ nhà sao, giữa nhà với trường học dù có tốt thế nào cũng rất dễ dàng lựa chọn nhà hơn.
Ông ta nói: “Tôi đã đến trường kiểm tra qua, đứa trẻ này thông minh và nhạy bén, hãy quay về và nói với cậu ta thử xem, đây thực sự là một cơ hội rất tốt.”
Hai người đồng ý rồi cảm ơn Tướng Ngọc Đình.
Sau khi tạm biệt Tướng Ngọc Đình và rời khỏi công xã, hai người thương lượng bàn bạc với nhau xem có phải lên trường học một chuyến không.
Chu Minh Dũ nói: “Hay là về nhà đi, buổi tối Tiểu Sáng về thì chúng ta nói chuyện đàng hoàng với cậu. Anh vẫn cảm thấy là cậu không muốn rời xa nhà, căn bản xưa nay không muốn đi lên huyện ly, thành phố càng có thể là không muốn đi.”
Mạc Như nói: “Không đi cũng phải đi, cơ hội tốt như thế mà.”
Chu Minh Dũ cười, nắm tay cô, “Về nhà trước, buổi tối nói chuyện, ngày mai thứ bảy, buổi chiều dẫn cậu về nhà một chuyến, thương lượng với cha mẹ thử.”
Dù sao Mạc Ứng Sáng mỗi ngày đều về nhà, họ cũng không đi lên trường học. Ở nhà cũng không thiếu cái gì, hai người đến hợp tác xã cũng không đi nữa mà trực tiếp về thẳng nhà luôn.